Chương 310: Hoạt tử nhân
(Chú thích: hoạt tử nhân = zombie, xác sống)
Lục Châu đứng thẳng tắp, cánh tay vươn ra phía trước tạo thành chưởng thế.
Một đạo chưởng ấn cỡ nhỏ xuất hiện.
“Tiểu Vô Uý Ấn?”
Không Viễn dở khóc dở cười, trên mặt lộ vẻ khinh thường. “Đây là thứ mà ngươi gọi là ma thiền chân chính sao? Lão nạp… này… này…”
Không Viễn vừa nói được một nửa, chưởng ấn ở trước mặt hắn đã biến thành cực đại khổng lồ!
Cao đến mấy trượng!
Tiểu Vô Uý Ấn chỉ trong giây lát đã biến thành Đại Vô Uý Ấn.
Hơn nữa còn là Đại Vô Uý Ấn màu đen!
Không Viễn mang theo song trọng Kết Định Ấn liên tục lui về sau, vẻ mặt kinh hãi.
Các tu hành giả khác thấy cảnh này đều kinh hoảng đến trợn mắt há mồm… Mẹ nó lại là một tu hành giả song thiền!
Phật môn từ khi nào lại xuất hiện nhiều cao thủ đến vậy?
Thiên lý ở đâu???
Ông!
Không Viễn lập tức thi triển Phật Tổ kim thân!
“Đại Vô Uý Ấn không làm gì được lão nạp…”
Ầm!
Đại Vô Úy Ấn lại biến lớn một lần nữa!
Phật Tổ kim thân lúc này trông như một vật trang sức nho nhỏ ở giữa chưởng ấn màu đen khổng lồ.
Một tiếng ầm vang thật lớn.
Cả thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu hờ hững nhìn thoáng qua chưởng ấn màu đen của mình đang dần dần tiêu thất.
[Ting — đánh giết một tên mục tiêu Nguyên Thần cảnh, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Không lời cũng không lỗ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Lục Châu cũng rơi vào cảnh không còn đủ điểm để mua thẻ Một Kích Chí Mạng.
Nhưng tên Không Viễn này nhất định phải giết.
Sau khi chưởng ấn màu đen tiêu tán, một chuỗi phật châu từ trên không rơi xuống.
[Ting — thu về Phật Đà Niệm Châu, cần phải luyện hoá lần nữa mới có thể sử dụng.]
Đây xem như là niềm vui ngoài ý muốn.
Lục Châu khẽ vung tay lên, Phật Đà Niệm Châu bay vào trong tay hắn.
Người đứng đầu tứ đại Phật môn, phương trượng chủ trì Đại Không Tự, đệ nhất song thiền tự cổ chí kim Không Viễn… cứ thế mà vẫn lạc.
Giang Ái Kiếm hoàn toàn ngơ ngác!
Loảng xoảng.
Long Ngâm Kiếm trong tay hắn rơi xuống đất.
Tiểu Diên Nhi thấy thế khinh thường nói: “Chỉ có vậy mà cũng dám tự xưng là đệ nhất ma thiền… Hừ!”
Giang Ái Kiếm tỉnh táo lại, vội vàng nhặt Long Ngâm Kiếm lên rồi ôm vào trong ngực, dùng tay áo lau lau…
“Lão tiền bối đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay là thiên hạ thần phục! Giang Ái Kiếm ta ai cũng không phục, chỉ phục một mình lão tiền bối người!”
Đám tu hành giả cũng vội vàng dập đầu lần nữa.
“Đa tạ lão tiền bối!”
Đáng tiếc lần này Lục Châu không thu được điểm công đức lễ bái nữa.
Lục Châu không chú ý đến bọn họ, bàn tay khẽ vung lên, Ma Kiếm nằm dưới đất bay vào lòng bàn tay hắn.
Từ thân Ma Kiếm truyền tới hàn khí lạnh đến thấu xương.
Quả nhiên không phải phàm phẩm!
Lục Châu híp mắt, Ma Kiếm khẽ rung động, không biết vì sợ hãi hay là muốn tránh thoát sự khống chế của hắn.
Đúng lúc này…
Trong hành lang ở phía xa đột nhiên truyền đến một âm thanh quỷ dị.
Kẽo kẹt…
Kẽo kẹt…
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng đó.
Ông ——
Ma Kiếm vẫn không ngừng rung động.
Không có bi văn gia trì, lực lượng trên thân Ma Kiếm yếu đi rất nhiều.
Lục Châu không thèm chú ý tới động tĩnh trong hành lang mà điều động nguyên khí áp chế Ma Kiếm!
Giang Ái Kiếm lắp bắp nói: “Lão, lão tiền bối… ta, ta…” Hắn chỉ tay vào người mình.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn. “Ngươi muốn?”
Giang Ái Kiếm ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Thanh Ma Kiếm này rất to, cao đến nửa thân người, bề ngang cũng rất rộng và dày.
Mất đi lực lượng của bi văn, trông Ma Kiếm cực kỳ xấu xí, thân kiếm gồ ghề nham nhở không còn mượt mà sáng bóng như trước.
Lục Châu buông lỏng tay ném Ma Kiếm đi.
Thanh Ma Kiếm bay về phía Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm mừng rỡ nắm chặt Ma Kiếm rồi đánh lên thân kiếm mấy đạo chưởng ấn.
Một chút lực lượng còn sót lại của vi văn hoàn toàn tiêu tán giữa không trung.
Ma Kiếm triệt để yên tĩnh.
“Đa tạ lão tiền bối… Đừng nói mười năm, ta nguyện ý đi theo làm tuỳ tùng cho ngài thêm mười năm nữa.” Giang Ái Kiếm thoả mãn nhìn thanh Ma Kiếm trong tay.
Tiểu Diên Nhi và Tần Quân không nói một lời, chỉ khinh bỉ nhìn hắn.
Lục Châu không thèm để ý tới thanh Ma Kiếm này, trực giác nói với hắn năng lượng bi văn mới là căn bản của Ma Kiếm.
Ma Kiếm đã mất đi bi văn chẳng khác nào mất đi linh hồn, không còn chút lực hấp dẫn nào.
Chỉ có kẻ đam mê thu thập kiếm đến tận xương như Giang Ái Kiếm mới yêu thích nó như thế.
Giang Ái Kiếm lấy trong ngực ra một sợi dây thừng, cột chặt Ma Kiếm trên lưng, trước ngực lại ôm Long Ngâm Kiếm, trông hắn hạnh phúc đến ngất trời.
Chuyện vui vẻ nhất trong đời chính là đạt được thứ mình muốn.
Kẽo kẹt ——
Kẽo kẹt ——
Thanh âm phát ra từ trong hành lang càng lúc càng vang dội.
Đám người lại quay đầu nhìn sang.
Những tu hành giả còn sống sót chưa có ý định rời đi.
Tần Quân nói bằng giọng run rẩy: “Nơi đó là hành lang đi thông đến lăng mộ hoàng thất… hình như đã bị người ta đả thông từ lâu.”
Giang Ái Kiếm lúng túng nói: “Lão tiền bối, hay là… sau này quay lại vậy?”
“Hử?”
“Ta đi, ta đi ngay…” Giang Ái Kiếm liên tục xua tay.
Hắn cũng không thể để người khác đào mộ tổ nhà mình được.
Tần Quân nhìn Giang Ái Kiếm đầy kỳ quái. Phong cách hành sự của người này đúng là quái dị, sao ngay cả loại sự tình này cũng giành đi? Tần Quân đã từng nghe nói tới danh tiếng của Giang Ái Kiếm, biết người này là kẻ vô cùng tiếc mệnh.
Hành lang kia đầy rẫy nguy hiểm, hắn tình nguyện đi tới đó, chẳng lẽ không sợ bị đâm chết?
Giang Ái Kiếm đeo Ma Kiếm trên lưng, cẩn thận bước tới trước từng bước.
Vừa đi đến cửa khẩu hành lang ——
Một vật thể màu đen đột nhiên bay vọt ra.
Ầm! Keng keng…
Giang Ái Kiếm theo bản năng điều động cương khí đấu với vật thể màu đen hình chữ nhật kia.
Đám người đứng bên này đã nhìn ra vật thể đó là gì.
“Quan tài!”
“Mẹ ơi… là quan tài!”
Nhóm tu hành giả bị doạ đến tè ra quần, hai chân mềm nhũn.
Cả đám đều đã bị bầy phi kiếm đâm bị thương, làm gì còn khả năng chạy trốn…
Phanh phanh phanh!
Quan tài đen kia lượn vòng ba trăm sáu mươi độ trong không trung, đánh về phía Giang Ái Kiếm.
Cũng may Giang Ái Kiếm tu luyện Đạo Ẩn chi thuật nên thân hình cực kỳ nhanh nhẹn, chỉ bị quan tài bức lui về sau.
“Thật là tà môn, sao ta lại xui xẻo như vậy chứ.” Giang Ái Kiếm vừa đánh vừa lui.
Khi bay đến cửa khẩu hành lang, quan tài màu đen không tiếp tục tấn công mà dừng hẳn lại, lơ lửng trên không.
“Là hoạt tử nhân?” Tần Quân cau mày.
“Người chết không thể sống lại được, làm gì có thứ gọi là hoạt tử nhân, đều là do người sống làm trò cả thôi.” Giang Ái Kiếm đáp.
Mọi người nhìn chằm chằm cỗ quan tài không chớp mắt.
Từ trong quan tài bỗng vang lên một giọng nói trầm khàn ——
“Kẻ nào xâm nhập Kiếm Khư lăng mộ?”
Thanh âm rất nặng nề và trầm thấp.
Tiểu Diên Nhi liếc Giang Ái Kiếm rồi nói: “Ngươi đến nói chuyện với hắn đi. Người trong quan tài này rất có thể là tổ tông của ngươi đó.”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi nói không sai.
Quan tài này bay ra từ trong hành lang. Bên trong lăng mộ hoàng gia thì đương nhiên phải là người hoàng gia rồi.
Tần Quân trừng to mắt kinh ngạc nhìn Giang Ái Kiếm… Hắn là người trong hoàng thất? Hay là nha đầu này nói vậy để trêu chọc hắn?