Chương 321: Khuyên người hãy uống cạn chén rượu
Một lão ăn mày, một đại tu hành giả từng bị phế tu vi trở thành kẻ đầu đường xó chợ… rốt cuộc đã có chút bóng dáng của thời huy hoàng ngày xưa.
Chỉ là… Thái Cực Quang Ấn là công pháp Đạo môn gì đây?
Bên dưới lớp mặt nạ, Lãnh La cũng lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Phan Ly Thiên tung ra một chưởng.
Đạo Thái Cực Quang Ấn toát ra một tia kiếm cương…
Dùng ấn để gia trì kiếm cương!
Đồng thời, phía đối diện Cung Nguyên Đô cũng biến ra từng đạo kiếm cương.
Theo lý thuyết thì Thông Huyền cảnh chỉ có thể khống chế nhiều nhất hai đạo kiếm cương. Nhưng được trận pháp nhỏ gia trì nên có thể tạo ra nguyên khí cuồn cuộn không ngừng.
Kiếm cương hai bên bắn ra vùn vụt.
Tất cả mọi người bất giác lui lại. Mẹ nó cái này đâu còn là chiến đấu cấp Thông Huyền cảnh nữa… Nhìn thế nào cũng thấy là Phạn Hải cảnh mà!
Ầm ầm ầm!
Kiếm cương va chạm.
Phan Ly Thiên mỉm cười, dậm chân bước về phía trước. Bàn tay già nua vỗ xuống đất.
Oanh!
Đá xanh dưới đất vỡ vụn ra. Trận văn cũng vỡ vụn!
“Hay!” Phan Trọng không khỏi vỗ tay.
Gừng càng già càng cay!
Đâu ai quy định kiếm đạo chỉ được sử dụng mỗi kiếm cương!
Tu hành giả Thông Huyền cảnh đánh nát sàn nhà cũng là chuyện rất hợp lý, Thối Thể cảnh là đã làm được.
Ngay khi mọi người tưởng là Phan Ly Thiên sắp thắng ——
Những trận văn bị chấn nát kia đột nhiên lại ngưng kết thành cương, tụ vào một chỗ rồi bắn về phía Thái Cực Quang Ấn của Phan Ly Thiên.
Ầm!
Thái Cực Quang Ấn bị chấn nát.
Nhưng Cung Nguyên Đô vẫn còn lại hai đạo kiếm cương lơ lửng giữa không trung.
“Đặc sắc!” Lãnh La vỗ tay tán thưởng.
Mọi người thấy vậy đều nghi hoặc. Sao lại không đánh nữa? Còn chưa phân thắng bại mà.
Phan Ly Thiên vẫn còn thời gian để đánh ra chiêu thức mới, Cung Nguyên Đô có còn lại hai đạo kiếm cương thì có ích lợi gì?
Khi mọi người còn chưa hiểu ra làm sao, Phan Ly Thiên đã chắp tay nói: “Lão hủ cam bái hạ phong.”
Hoa Vô Đạo gật đầu, lại lần nữa đóng vai trò xướng ngôn viên giải thích trận đấu.
“Đã đến cực hạn của Thông Huyền cảnh.”
Mọi người nghe vậy đều giật mình hiểu ra.
Bọn họ đúng là đã quên mất chuyện này… Hoa trưởng lão nói không sai, Thông Huyền cảnh có thể khống chế một đạo pháp ấn và hai đạo kiếm cương đã là cực hạn. Khi trận văn của Cung Nguyên Đô vỡ vụn, trong tay hắn vẫn còn hai đạo kiếm cương, mạnh hơn Phan Ly Thiên một bậc.
Phan Ly Thiên cười nói: “Thủ đoạn của các hạ đúng là khiến lão hủ phải mở rộng tầm mắt.”
Nói xong hắn lui về sau mấy bước.
Nếu ngay cả dạng tiền bối kinh nghiệm phong phú như Lãnh La và Phan Ly Thiên mà còn không thể chiến thắng được kiếm đạo của Cung Nguyên Đô thì những người khác càng không có khả năng.
Tuổi trẻ hậu bối, kinh nghiệm tu hành còn nông cạn, chỉ dựa vào thiên phú tuyệt đối không thể bù đắp được.
Hoa Vô Đạo chắp tay nói: “Ta thì thôi vậy, ta chỉ am hiểu phòng thủ… Huống hồ Lục Hợp Đạo Ấn phải vào Nguyên Thần cảnh mới có thể phát huy tác dụng. Mà ta lại không có chút am hiểu nào về kiếm thuật.”
Hoa Vô Đạo khẽ phất tay rồi cũng lui về.
Ba vị đại lão đều đã chịu thua, không ai có thể chiến đấu nữa.
Tình cảnh hiện tại có vẻ hơi xấu hổ.
Cung Nguyên Đô ha hả cười: “Ta ở trong Kiếm Khư khổ tu nghiên cứu kiếm đạo trăm năm, thắng các ngươi cũng không có gì lạ…”
Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương, khẽ nói:
“Chỉ là công phu mồm mép, đâu phải chân chính so đấu tu vi. Trên chiến trường chém giết, nào có ai cùng ngươi nói chuyện quy tắc công bằng?”
Đúng vậy.
Ai sẽ chịu áp chế tu vi, giấu đi đòn sát thủ không dùng tới?
Ầm!
Bá Vương Thương nện vào đá xanh dưới sàn nhà.
Nguyên khí trên người Đoan Mộc Sinh phát tiết khắp nơi như sóng biển.
Những người khác liên tục lui về sau. Cho dù là Phan Ly Thiên và Lãnh La cũng không có nhiều năng lượng như vậy.
Tình cảnh hiện tại chỉ có Đoan Mộc Sinh và người trong quan tài có thể so đấu.
Trầm mặc một lát, Cung Nguyên Đô mới mở miệng ——
“Nếu ta dùng toàn lực chém giết thì ngươi chắc chắn sẽ chết… Đương nhiên sau đó ta cũng không thể tái chiến được nữa.”
Quan tài không hề động, tựa như đang cho Đoan Mộc Sinh thời gian suy nghĩ.
Ngươi dám không?
Đám người Ma Thiên Các biết rõ tính tình Đoan Mộc Sinh, đều lắc đầu thở dài.
Đoan Mộc Sinh giơ tay lên!
Bá Vương Thương lao vụt ra khỏi mặt đất, ngoan ngoãn nằm trong tay hắn. Cương khí hùng hồn bao quanh Bá Vương Thương.
“Vậy thì thử xem…”
Ông!
Một toà pháp thân cao ba trượng xuất hiện sau lưng Đoan Mộc Sinh. Kim liên dưới trướng nở ra hai phiến lá chầm chậm xoay tròn.
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
“Đoan Mộc Sinh, nghe lời khuyên của ta, đừng lỗ mãng.” Hoa Vô Đạo khuyên nhủ.
Dù sao kẻ trước mắt cũng là thiên tài kiếm đạo Bắc Đô.
Hắn định ra quy củ dùng tu vi Thông Huyền cảnh để luận bàn đã là cho chúng ta cơ hội. Cần gì phải lấy mệnh ra để chém giết?
Thật sự không đáng!
“Hoa trưởng lão không cần khuyên can nữa… Sư phụ không có ở đây, ta không đứng ra thì ai làm?”
Không có Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung, sư phụ lại không ở đây, đương nhiên Đoan Mộc Sinh hắn phải gánh vác trách nhiệm.
Theo lý thuyết, Phan Ly Thiên và Lãnh La đều có tư cách đứng ở phía trước, nhưng tu vi của bọn họ còn lâu mới khôi phục được, hiện tại chỉ có thể đứng nhìn.
“Thật là… rất tốt.”
Cung Nguyên Đô cao giọng nói: “Ta đã xem nhẹ Cơ huynh rồi, không ngờ Cơ huynh lại có đồ nhi như thế… Đã vậy thì ta sẽ cho các ngươi xem kiếm đạo chân chính là như thế nào.”
Nguyên khí xung quanh quan tài kịch liệt khởi động. so với ban nãy đúng là khác biệt một trời một vực.
Thế nhưng…
Ngay khi cỗ quan tài vừa lơ lửng bay lên, từ phía Đông Các đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp:
“Lui ra.”
Thân hình Đoan Mộc Sinh chấn động, lập tức quỳ một gối xuống: “Sư phụ!”
Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo đều quay đầu nhìn về phía Đông Các.
Trừ ba người bọn họ, những người khác đều vội vàng quỳ xuống hô: “Các chủ.”
Trên bầu trời Đông Các, Lục Châu chân đạp hư không nhẹ nhàng bay tới.
Tiểu Diên Nhi chạy ra nghênh đón, hưng phấn nói: “Sư phụ, người rốt cuộc cũng xuất quan. Tên bệnh tâm thần trong Kiếm Khư chạy tới quấy rối kìa!”
Lục Châu hạ xuống, tay chắp sau lưng chậm rãi bước tới.
Đám người Lãnh La hơi khom người chắp tay với Lục Châu.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía cỗ quan tài, hơi dò xét rồi nói: “Đi chuẩn bị rượu.”
Thanh âm Cung Nguyên Đô trong quan tài trở nên rung động, không biết là vì kích động hay vì hưng phấn: “Ha ha… ha ha ha… Vẫn là Cơ huynh hiểu ta.”
Mấy nữ đệ tử lập tức chạy đến Bắc Các, mang rượu ủ trăm năm đến.
Những người khác bày bàn ghế ra trước đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu vuốt râu nói: “Có thế nào thì ngươi cũng là trưởng bối, lại đi bắt nạt hậu sinh vãn bối… Bản toạ thấy xấu hổ thay ngươi.”
“. . .”
Quan tài chậm rãi hạ xuống.
Mọi người âm thầm cảm thán không thôi.
Cung Nguyên Đô vừa rồi còn hung hăng không ai bì nổi, bây giờ lại ỉu xìu như cá ướp muối.
Khí tràng bậc này chỉ sợ mỗi mình nhân vật như sư phụ mới áp chế được.
“Cơ huynh cũng không phải là người thất hứa.”
Thần thái Lục Châu vẫn tỏ ra tự nhiên. Thực tình thì hắn cũng không biết tại sao mình lại bế quan lâu như vậy.
Kỳ diệu là hắn cảm thấy mình bế quan chỉ mới mấy ngày… Khi mở mắt ra mới giật mình nhận thức đã qua một tháng.
Lục Châu không dây dưa về đề tài này mà khẽ phất tay. Một vò rượu bay lên bàn.
“Ngươi định cứ trốn ở trong quan tài suốt như thế?”
Hương rượu bay ra.
Thấy thế trong lòng Phan Ly Thiên lại ngứa ngáy khó nhịn, bật cười ha hả. “Không ngờ là người đồng đạo! Sớm biết như vậy lão hủ đã cùng ngươi đấu rượu chứ chẳng luận kiếm làm gì.”