Chương 329: Đại Trùng Hư Bảo Ấn
Hai vị trưởng lão còn lại cũng gật đầu phụ hoạ, vẻ mặt chờ đợi nghe câu trả lời của Lục Châu.
Phan Ly Thiên cũng lên tiếng: “Tu hành giả thông thường tu luyện càng nhiều loại thuật pháp sẽ càng hỗn tạp, tiến độ tu luyện cũng bị kéo dài ra, khiến cho rất nhiều tu hành giả đến cuối đời cũng chỉ tinh thông hai hoặc ba loại phương pháp tu hành là hết mức.”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Cách nói này của các vị rất chính xác, nhưng mà… còn phải xem tu hành giả đó là ai.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Đạo ẩn chi thuật cũng chỉ là thuật đào thoát mà thôi. Đạo môn có hàng trăm hàng ngàn phương pháp tu hành rườm rà hỗn loạn, thế nhưng lại không có một loại nào so được với công pháp bách gia. Đúng là tinh lực của mỗi tu hành giả có hạn, cả đời có thể tu được một loại công pháp đến cực hạn đã được xem là đại tu hành giả…”
“Nhưng mà, đồ nhi của bản toạ đương nhiên không giống với người thường.”
Lục Châu không cần nói quá thẳng, ba vị trưởng lão đã có thể minh bạch ý tứ của hắn.
Nếu đổi lại là tu hành giả của môn phái khác, đương nhiên sẽ lựa chọn đi trên một con đường tu luyện mà thôi.
Nhưng vị tu hành giả trước mặt bọn họ chính là cửu đệ tử Ma Thiên Các, thiên phú của nàng e là không một người nào có thể so sánh được.
Nếu vẫn còn thừa khả năng thì học thêm một vài phương pháp tu hành khác cũng là chuyện tốt.
“Thụ giáo.” Lãnh La chắp tay.
Phan Ly Thiên nói: “Lão Lãnh, ngươi học đạo ẩn cả đời đều là các thuật pháp đào thoát, nhưng chẳng phải chính ngươi cũng lén lút học các loại thuật pháp giết người đó sao? Nếu không sao ngươi có thể có được vị trí như ngày hôm nay?”
Lãnh La không thèm nhìn Phan Ly Thiên lấy một cái. Thời điểm mấu chốt lại đi dội nước lạnh, đúng là lão già không có ý tốt.
Phan Ly Thiên chắp tay nói với Lục Châu: “Lão hủ cho rằng, Thái Thanh Ngọc Giản đúng là một trong những công pháp thích hợp với Tiểu Diên Nhi nhất. Chỉ là thời gian tu hành của Tiểu Diên Nhi quá ngắn, cần phải chậm rãi rèn luyện thêm phần cơ sở.”
Nói xong hắn giơ hồ lô rượu trong tay lên ra hiệu.
Điều này khiến Tiểu Diên Nhi nhớ lại hôm mọi người cùng nhau đến Tịnh Minh Đạo, Phan Ly Thiên đã bảo nàng dùng Phạm Thiên Lăng để đậy nắp bình.
Đúng là lực khống chế cơ sở của nàng còn kém rất nhiều. Chỉ là loại năng lực này không thể học xong trong một sớm một chiều được.
“Hoa Vô Đạo tán thành.” Hoa Vô Đạo nói hùa theo.
Lãnh La khinh thường nói: “Ngươi cũng đã nói thời gian Tiểu Diên Nhi nhập môn quá ngắn, làm sao con bé có thời gian rèn luyện phần cơ sở? Ngươi miễn cưỡng muốn tiểu nha đầu có lực khống chế trên trăm năm, Lãnh mỗ thật sự thấy xấu hổ thay cho ngươi.”
Phan Ly Thiên: “? ? ?”
“Hoa Vô Đạo tán thành.”
Phan Trọng, Chu Kỷ Phong, Hoa Nguyệt Hành và đám nữ đệ tử: “? ? ?”
Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là làm khó đám lão đầu này rồi. Bắt bọn họ tìm xương trong trứng gà đúng là có chút khó khăn.
Lục Châu chắp tay nhìn Tiểu Diên Nhi.
“Lời ba vị trưởng lão dạy bảo con phải ghi nhớ thật kỹ. Ngoài ra, con quá ỷ lại vào ngoại vật. Từ hôm nay trở đi, Phạm Thiên Lăng, Đạp Vân Ngoa và Vân Thường Vũ Y đều phải cất đi, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không cần mang những thứ này trên người.”
“Á?”
Tiểu Diên Nhi lập tức cảm thấy uỷ khuất.
Lục Châu nói bổ sung. “Đợi đến khi con khai ngũ diệp rồi tính sau.”
Ba vị trưởng lão gật đầu. Đây đúng là vấn đề lớn nhất của Tiểu Diên Nhi, chỉ là bọn họ ngại ngùng không dám nói thẳng ra.
Mang trên người một thân bảo bối đương nhiên là rất tốt, nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi cản trở cơ sở tu hành của nàng.
Những người khác nói ra, khó tránh khỏi có người trách cứ ngấp nghé bảo bối của người khác. Để sư phụ nàng tự mình điểm chỉ vẫn là thích hợp nhất.
“Đồ nhi tuân mệnh.” Tuy Tiểu Diên Nhi không tình nguyện nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
[Ting — chỉ điểm Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 300 điểm công đức.]
Mới có bao lâu mà đã kiếm được 900 điểm công đức. Con đường dạy bảo đồ đệ đúng là tiền đồ tươi sáng.
“Đi đi.” Lục Châu phất tay.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đồng thời khom người rời khỏi khoảnh sân tu luyện.
Ba vị trưởng lão cảm khái không thôi.
Hoa Vô Đạo cảm thán nói: “Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, ta thật khó lòng tin tưởng Các chủ lại chỉ đạo đệ tử như thế… Đúng là hoàn toàn khác biệt với lời đồn bên ngoài.”
Lục Châu đương nhiên biết bên ngoài đồn đại những gì, nhưng hắn lười để ý.
Phan Ly Thiên chậm rãi đứng dậy, chắp tay nói: “Lão hủ muốn được thỉnh giáo Các chủ.”
“Nói đi.”
“Lão hủ đến Ma Thiên Các đã được một khoảng thời gian, nghe nói Các chủ đang nghiên cứu sở trường của bách gia, chuyện này có phải là thật không?” Phan Ly Thiên hỏi.
Câu hỏi này rất thẳng thắn, đi vào trọng điểm khiến Lãnh La và Hoa Vô Đạo cũng vểnh tai lắng nghe.
Bọn họ biết Lục Châu am hiểu Phật thiền, Phật Tổ kim thân, thậm chí là Ma thiền, Đạo môn, Cửu Tự Chân Ngôn…
Về phần kiếm pháp và đao pháp thì chỉ cần nhìn đám đồ đệ của Lục Châu là biết.
Lục Châu đáp: “Bách gia trong thiên hạ, trăm sông đều đổ về một biển.”
Lục Châu chậm rãi nâng tay lên. Lần này trong lòng bàn tay hắn không có thẻ đạo cụ.
Trong não hải Lục Châu hiện ra cảm giác khi vận chuyển nguyên khí lúc sử dụng thẻ đạo cụ…
Lục Châu tựa hồ cảm thấy những thủ ấn đó trở nên rất dễ sử dụng.
Như thể mỗi lần sử dụng thẻ đạo cụ là có một vị đại tông sư xuất hiện, chỉ dẫn Lục Châu từng bước sử dụng các loại thủ ấn.
Cảm giác này loé lên trong đầu… Bách gia trong thiên hạ, trăm sông đổ về một biển. Về bản chất đều là điều động nguyên khí, ngưng khí thành cương.
Là công hay thủ, là ôn hoà hay bá đạo đều chỉ do một ý niệm quyết định.
Nguyên khí hội tụ trên lòng bàn tay Lục Châu, xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ.
Hoàn thành!
Thủ ấn xuất hiện.
Ba vị trưởng lão nhìn chằm chằm vào đạo chưởng ấn trong tay Lục Châu không chớp mắt.
“Đại Trùng Hư Bảo Ấn.”
Lục Châu dùng tay trái vuốt râu, ánh mắt thoả mãn nhìn về phía đạo thủ ấn trong tay phải.
Đương nhiên thủ ấn này không thể so sánh với thủ ấn do thẻ đạo cụ làm ra, nhưng đây chỉ là làm mẫu, không cần dốc toàn lực thi triển …
Ba vị trưởng lão tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Xung quanh Đại Trùng Hư Bảo Ấn có những chữ triện nhỏ xoay tròn, đích thật là một trong Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn chính tông của Đạo môn!
“Đúng là mở rộng tầm mắt!”
“Có thể dễ dàng thi triển như vậy sao?”
“Không thể tin được, đúng là không thể tin được…”
Nữa rồi. Lão Niên Mông Ngựa Các lại tới rồi.
Bàn tay Lục Châu nắm lại, Đại Trùng Hư Bảo Ấn biến mất.
Hoa Vô Đạo vẫn chưa thoả mãn, lại lần nữa chắp tay nói: “Các chủ… nói như vậy ngài cũng có thể thi triển Lục Hợp Đạo Ấn phải không?”
“. . .”
Vẻ mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng đã bắt đầu thầm oán.
Đừng vậy nha… Lão phu không muốn trang bức đâu nha. Cứ tiếp tục như vậy thì phải trang bức đến bao giờ?
Lãnh La đã tận mắt nhìn thấy Lục Châu thi triển Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn của Đạo môn… Trong mắt hắn, Lục Châu có thể thi triển các loại thủ ấn khác cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng Lục Hợp Đạo Ấn lại là đạo ấn do chính Hoa Vô Đạo sáng tác! Phải có tu vi Nguyên Thần cảnh mới có thể phát huy công hiệu. Hơn nữa đây còn là đại pháp do Hoa Vô Đạo nghiên cứu suốt hai mươi năm.
Lục Châu mới có tu vi Thần Đình cảnh, sao có thể thi triển được?
“Có đạo lý. Xin Các chủ làm mẫu để lão hủ được mở rộng tầm mắt một chút.” Phan Ly Thiên nói.
“Lãnh mỗ tán thành.”
Cuộc đối thoại của bốn lão đầu đã rơi vào tai đám thanh niên hậu bối đứng cách đó không xa. Bọn họ ai nấy đều cung kính lắng nghe, tuyệt đối giữ im lặng, không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Bọn họ hiểu rất rõ bốn người trong lương đình là nhân vật cỡ nào. Cảnh tượng giao lưu luận đạo như vậy cực kỳ hiếm thấy, không thể bỏ qua.
Lục Châu vuốt râu.
Chẳng lẽ phải sử dụng thẻ Miễn Dịch Sát Thương?
Vì để trang bức mà lãng phí một tấm thẻ đạo cụ quý giá, thật là không đáng!