Chương 333: Bí mật của Diệp Thiên Tâm
Diệp Tri Hành cả kinh.
Từ trước đến nay Tư Vô Nhai vẫn luôn là người thận trọng, cho dù có nhiều việc hắn đoán ra được nhưng vẫn đợi có chứng cứ xác thực. Nhưng chuyện của Giang Ái Kiếm lại không giống, đã đến nước này, Tư Vô Nhai có thể xác định Giang Ái Kiếm chính là Lưu Trầm.
“Năm đó trong cung rối loạn, nhị hoàng tử vì muốn diệt trừ phe cánh đối lập nên đã dùng một cơn đại hoả đốt sạch cả Cảnh Hoà cung, hơn một ngàn người bị thiêu sống, chỉ duy có thi thể Lưu Trầm là không tìm thấy, hẳn là hắn đã chạy thoát.” Tư Vô Nhai chắp tay sau lưng nói.
“Có lẽ hắn đã bị đốt thành tro rồi?” Diệp Tri Hành phỏng đoán.
Tư Vô Nhai không nói gì, khả năng này cũng có nhưng lại quá nhỏ.
Lưu Trầm trong Cảnh Hoà cung cũng là một tu hành giả, nếu không phải có kẻ cố ý giết hại thì sao lại gặp phải kết cục như thế.
“Tiếp tục điều tra.”
“Tuân mệnh.”
Diệp Tri Hành khom người. “Giáo chủ, ngũ tiên sinh còn đang ở trong cung chăm sóc Thái hậu, chưa quay về Ma Thiên Các. Thuộc hạ lo lắng Mạc Ly sẽ xuống tay với nàng.”
“Tìm cách khuyên tỷ ấy trở về.”
“Nhưng mà…”
“Đừng ấp a ấp úng.” Tư Vô Nhai nhíu mày.
Khi chưa có đủ lượng tin tức cần thiết, phán đoán của hắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Diệp Tri Hành khom người nói: “Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh khải hoàn hồi triều, nhị hoàng tử bày tiệc tẩy trần đón gió, mời hắn đến bãi săn ở Nhữ Bắc. Thuộc hạ lo lắng Thái hậu và ngũ tiên sinh cũng sẽ đến Nhữ Bắc. Hoàng đế đã phê chuẩn cho Thái hậu đi ra ngoài giải sầu dưỡng bệnh.”
“Nhữ Bắc là địa phương tốt.” Tư Vô Nhai quay đầu nhìn về phía Nhữ Bắc rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, tiếp tục nói: “Nhị hoàng tử dã tâm lớn bừng bừng, vẫn luôn muốn nắm được thế cục triều chính. Lưu Bỉnh có quân công trên người, lại đi khắp nơi tạo quan hệ, sao nhị hoàng tử có thể không đề phòng hắn?”
Diệp Tri Hành không nói gì.
Tư Vô Nhai khẽ thở dài. “Ngũ sư tỷ cũng là người trong hoàng thất…”
“Thuộc hạ lo lắng nhất chính là điều này.”
“Khi nào cuộc đi săn diễn ra?”
“Khi trời chuyển đông, khoảng ba tháng sau.”
Tứ hoàng tử, tam hoàng tử, nhị hoàng tử… lại thêm một công chúa đột nhiên xuất hiện. Tề tựu đông đủ.
Nhắc tới việc sắp sang đông, Tư Vô Nhai cũng hơi xúc động.
Tu hành giả sau khi đã đạt đến Phạn Hải cảnh mở bát mạch, dù trời có nóng hay lạnh thì vẫn không có cảm giác nên gần như đã mất đi cảm ứng với thời tiết.
Nhưng hiện tại tu vi Tư Vô Nhai đã mất hết, trời sắp chuyển đông khiến hắn có dịp cảm nhận cái rét lạnh của trời đất một phen.
“Nếu Giang Ái Kiếm thật sự là tam hoàng tử, hẳn là hắn sẽ chiếu cố cho ngũ sư tỷ. Vì lý do an toàn, sắp xếp Ám Võng giúp đỡ hắn một tay.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Diệp Tri Hành ôm quyền nói rồi cung kính lùi sang một bên.
Lúc này, một tên tu hành giả mặc trường bào xám từ xa bay tới, quỳ một gối xuống bẩm báo: “Giáo chủ, lục tiên sinh đến…”
Trên mặt Tư Vô Nhai lộ vẻ vui mừng, vội vàng bước ra khỏi tiểu trúc, nhìn về phía lối vào.
Có lẽ vì nơi này ẩn sâu trong núi rừng nên trên lối vào có một tầng sương mù khiến tầm mắt mọi người trở nên mơ hồ.
Y phục màu trắng, tóc trắng toát, giày trắng và áo choàng trắng phất phơ.
Năm ngón tay trắng như bạch ngọc cầm lấy cán dù, từng bước đi tới không nhanh không chậm, tựa như một người bình thường đi qua bãi cỏ, bước xuyên qua sương mù.
Nhưng hạt sương và gió bụi đều không thể tiếp cận nàng mảy may.
Đây chính là lục sư tỷ của Tư Vô Nhai, Diệp Thiên Tâm. Cũng chính là lục đệ tử Ma Thiên Các.
“Tư Vô Nhai bái kiến lục sư tỷ.” Tư Vô Nhai chắp tay.
Ánh mắt Diệp Thiên Tâm nhìn về phía Tư Vô Nhai, dò xét một thoáng rồi nói: “Thất sư đệ, tu vi của đệ đâu?”
Trong khoảng thời gian này, Diệp Thiên Tâm vẫn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để chữa thương, khôi phục tu vi.
Ngoại trừ lén lút để ý tới Ma Thiên Các trong bóng tối, những việc khác nàng rất ít quan tâm đến.
Tư Vô Nhai bất đắc dĩ cười. “Đệ trúng Phược Thân Thần Chú của sư phụ lão nhân gia người.”
“Hả?” Diệp Thiên Tâm nhíu mày.
“Đều là hiểu lầm. Ta và đại sư huynh muốn diệt Tịnh Minh Đạo, không ngờ sư phụ lão nhân gia người cũng chạy tới. Rơi vào đường cùng, ta không thể làm gì khác hơn là giả làm đại sư huynh để lôi kéo sự chú ý của sư phụ… sau đó không cẩn thận bị trúng Phược Thân Thần Chú.”
Trên mặt Diệp Thiên Tâm không có biểu tình gì, ánh mắt nàng chuyển từ thân ảnh thư sinh tuấn tú của Tư Vô Nhai sang nơi khác. “Với thủ đoạn của đệ, việc giải khai thần chú có gì khó khăn đâu?”
“Lục sư tỷ có điều không biết… sư phụ hấp thu lực lượng bình chướng, thủ đoạn kinh người, ngay cả đạo nhân Thiên Sư Đạo cũng không giải khai được bùa này.” Tư Vô Nhai bất đắc dĩ lắc đầu.
Diệp Thiên Tâm khẽ giật mình.
Nàng nhớ lại lúc trước khi đối diện với sư phụ… mặc kệ đó là ma nguyên bí dược hay là lực lượng bình chướng…
Nàng nhớ là mình đã tận mắt nhìn thấy kim liên dưới trướng sư phụ mở ra cửu diệp…
Chẳng lẽ… thật sự là nàng bị hoa mắt thôi sao?
“Lục sư tỷ?” Tư Vô Nhai thấy nàng thất thần bèn gọi một tiếng.
Diệp Thiên Tâm tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ. “Ta không sao.”
“Sư tỷ rời Ma Thiên Các, tu vi đã khôi phục chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.
“Được bảy tám phần rồi…” Diệp Thiên Tâm thản nhiên đáp.
“Sau này sư tỷ có tính toán gì không?”
Câu hỏi này tuy có vẻ rất tuỳ ý nhưng đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
Hắn muốn biết rõ ràng quan hệ hiện tại giữa Diệp Thiên Tâm và Ma Thiên Các, nhất là sau khi sự kiện Ngũ Thử kết thúc.
Diệp Thiên Tâm đáp: “Ta đang tìm một vật, mà vật đó có khả năng không hề tồn tại…”
Tư Vô Nhai cười nói: “Sư tỷ muốn tìm thứ gì, có lẽ ta có thể giúp được một tay.”
“Đệ?”
“Đúng vậy, mạng lưới tình báo của Ám Võng trải rộng khắp thiên hạ. Chỉ cần ta muốn thì không có thứ tin tức gì ta không lấy được.” Tư Vô Nhai rất phóng khoáng tự tin nói.
Diệp Thiên Tâm lại lần nữa dò xét Tư Vô Nhai.
Mấy năm rời khỏi Ma Thiên Các, nàng không liên lạc gì nhiều với vị thất sư đệ này.
Danh tiếng của Ám Võng nàng cũng có nghe thấy.
“Thứ ta muốn tìm tên là ‘Thừa Hoàng’.” Diệp Thiên Tâm thản nhiên nói.
“Thừa Hoàng?” Tư Vô Nhai nhíu mày.
Diệp Thiên Tâm lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ sở. “Được rồi, vẫn là để ta tự mình tìm đi, đệ không cần phải khó xử.”
“Sư tỷ…”
Thấy nàng xoay người định rời đi, Tư Vô Nhai vội vã đến chắn ở trước mặt, chắp tay nói: “Chuyện này không làm khó được ta…”
“Hả?”
“Cố quốc của Bạch Dân nằm ở Long Ngư Bắc, dân cư có đặc điểm da trắng tóc trắng, lại có Thừa Hoàng trông như hồ ly, trên lưng có sừng, tuổi thọ lên đến hai ngàn tuổi.” Tư Vô Nhai chậm rãi nói.
Diệp Thiên Tâm nhìn Tư Vô Nhai bằng ánh mắt phức tạp. “Đệ biết Thừa Hoàng?”
“Sau khi Ngụy Trác Ngôn chết, ta đã cho người điều tra chuyện ở Độ Thiên Giang, rốt cuộc tra ra được manh mối về Thừa Hoàng.” Tư Vô Nhai thở dài. “Sau đó thì không tra được gì nữa.”
Ý hắn đã rất rõ ràng.
Ngay cả Ám Võng cũng không tìm được, dựa vào lực lượng của một mình ngươi sao có thể tìm ra nó?
“Thất sư đệ, đệ không tin loại dị thú này thật sự tồn tại?”
“Chuyện này…”
Đại nạn thọ mệnh vẫn luôn là thứ nghẹn trong lòng mỗi tu hành giả, đến nay không có ngoại lệ.
Thừa Hoàng lại có thọ mệnh đến hai ngàn tuổi, đây không phải là đột phá đại nạn ngàn năm của tu hành giả sao? Điều này sao có thể tin được?
Tư Vô Nhai hỏi: “Lục sư tỷ tin không?”
“Ta tin.”
Ngữ khí Diệp Thiên Tâm chắc chắn vô cùng khiến Tư Vô Nhai cảm thấy hơi bất ngờ.
Hắn không biết lý do Diệp Thiên Tâm tin tưởng chuyện này là gì. Nhưng từ khẩu khí và ánh mắt kiên định của nàng, hắn có thể xác định nàng thật sự tin tưởng, thậm chí niềm tin của nàng còn kiên định hơn người thường rất nhiều.