Chương 335: Cầm tay chỉ việc
Ba Mã ngắm cảnh trí bên ngoài Cảnh Dương cung, nhớ tới Lâu Lan, hắn thở dài nói: “Nhị hoàng tử điện hạ có đủ hung ác không?”
Mạc Ly cười nói:
“Trong năm vị hoàng tử, nếu luận về lòng dạ độc ác thì nhị điện hạ nhất định sẽ xếp hạng nhất. Năm đó tam hoàng tử điện hạ được bệ hạ yêu thích, trong cung muốn lập hắn làm thái tử, nhị điện hạ chỉ cần dùng chút tâm kế khiến một trận hoả hoạn giải quyết hết mọi vấn đề… Ngay cả tam hoàng tử mà hắn cũng xuống tay được thì… ha ha, tứ hoàng tử chỉ là con hổ giấy mà thôi.”
Ba Mã gật đầu: “Sư đệ…”
“Gọi người ta là sư muội.” Mạc Ly nói.
“. . .”
Ba Mã cố phớt lờ đám da gà đã nổi khắp người, trầm giọng nói: “Những người khác có chết hay không ta không quan tâm… Nhưng Lưu Bỉnh nhất định phải chết!”
Mạc Ly lạnh giọng cười. “Sư huynh yên tâm, so với huynh thì ta càng muốn hắn chết hơn.”
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh trấn thủ biên cương nhiều năm nay, từng nhiều lần suất quân đi chinh phạt Lâu Lan khiến thây phơi đầy đồng, tử thương vô số.
Lần khuất nhục nhất chính là khi Lưu Bỉnh dẫn theo Thập đại tướng quân Đại Viêm bắt vương của Lâu Lan làm tù binh.
Trong trận chiến đó, đại tu hành giả của hai bên đại chiến ba ngày ba đêm, tướng sĩ tử thương vô số. Về sau chuyện này được ghi chép lại trong sử sách: chim không còn bay, thú không còn chạy, đưa mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy mỗi xương cốt con người.
Thời gian một tháng trôi qua như một cái chớp mắt.
Lục Châu lĩnh hội Thiên thư cả tháng trời, lực lượng phi phàm đã đạt đến tình trạng bão hoà.
Khoảng thời gian này hắn vẫn không ngừng chỉ đạo đám đồ đệ trong việc tu luyện.
Tu vi của Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.
Lục Châu đến gần thác nước, thấy Đoan Mộc Sinh đang ngoan ngoãn đứng yên dưới thác, hắn hài lòng gật đầu.
“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh khom người hành lễ.
Lục Châu thấy cương khí trên người hắn đang không ngừng chống đỡ dòng thác đổ xuống, bèn nói:
“Thác nước có thể đề thăng khả năng bền bỉ cho nguyên khí, cũng có thể giúp ngươi rèn luyện thương thuật.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Đoan Mộc Sinh khẽ nhấc tay, Bá Vương Thương cắm trên mặt đất vụt một tiếng bay vào lòng bàn tay hắn.
Đoan Mộc Sinh bắt đầu huy động Bá Vương Thương đánh bay dòng nước thác.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Đoan Mộc Sinh là người khắc khổ, cũng rất biết nghe lời, nhưng khuyết điểm là hơi bị đần.
Nếu không nhờ Thiên Nhất Quyết là công pháp cực kỳ thích hợp để hắn tu luyện thì e là hắn khó lòng đạt tới cảnh giới này.
Lục Châu truyền âm nói:
“Khi nào đạt tới cảnh giới không cần dựa vào cương khí vẫn có thể khiến nước không làm ướt người thì xem như thương thuật đã thành công một phần.”
“Vâng.”
Thác nước rất lớn, nước đổ xuống như trút. Nếu chỉ đơn giản sử dụng thương thuật mà không dùng tới cương khí hộ thể để ngăn nước làm ướt người thì sao có thể?
Trừ phi thương thuật nhanh tới cực hạn, tạo ra một tầng bình chướng!
Trong lòng Đoan Mộc Sinh âm thầm kêu khổ nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Trụ cột của hắn tuy tốt nhưng vẫn chưa đủ, nhất định phải chăm chỉ rèn luyện thêm.
[Ting — chỉ đạo Đoan Mộc Sinh, thu hoạch được 300 điểm công đức.]
Lục Châu nhân tiện nhìn bảng giao diện Hệ thống. Dạo gần đây hắn chỉ dạy dỗ đồ đệ mà đã kiếm được tổng cộng 3.200 điểm công đức.
Hơn nữa nhờ vậy tu vi của đồ đệ cũng đã tiến nhanh.
“Sư phụ…”
Thân ảnh Tiểu Diên Nhi từ trên không trung vọt tới, khi thì vọt sang trái, lúc thì chếch qua phải. Một chú chim nhỏ đang bị nàng truy đuổi phải chạy trốn vô cùng chật vật.
“Thất Tinh Thải Vân Bộ của đồ nhi bây giờ đã rất nhuần nhuyễn rồi nha.” Tiểu Diên Nhi bắt lấy chú chim rồi thả nó đi, sau đó hạ xuống đứng bên cạnh Lục Châu, chờ đợi nghe sư phụ khích lệ.
Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng.
“Thất Tinh Thải Vân Bộ đúng là đã tiến bộ rất nhiều, nhưng chim nhỏ không phải loài người, nếu cứ tiếp tục dùng nó làm mục tiêu thì sẽ khó tiến bộ hơn.”
“Nha.”
“Phải học tập ở tam sư huynh của con nhiều vào.” Lục Châu chỉ tay về phía Đoan Mộc Sinh.
“Nha…”
Tiểu Diên Nhi nhìn dòng thác đổ xuống như trút, trong lòng khẽ run rẩy. Bảo nàng đứng chịu trận dưới thác nước chẳng khác nào tra tấn nàng.
Con ngươi nàng đảo một vòng rồi nói: “Sư phụ, hay là người dạy con thứ khác đi?”
Lục Châu có hơi bất ngờ.
Tiểu Diên Nhi rất ít khi chủ động đề nghị như vậy, trước giờ nàng luôn là loại đồ đệ bảo gì nghe nấy.
Lục Châu bèn hỏi: “Con muốn học cái gì?”
“Thư pháp được không ạ? Thư pháp của sư phụ đẹp vô cùng, đồ nhi muốn học!” Tiểu Diên Nhi nói.
“Không được hồ nháo.”
Lục Châu nghiêm mặt nói: “Thư đạo đúng là có thể tu tâm dưỡng tính, nhưng con đường tu hành của con là Thái Thanh Ngọc Giản của Đạo môn. Thư đạo chỉ thích hợp với Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho môn mà thôi.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi có hơi hụt hẫng.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn trời, thấy thời gian vẫn còn sớm bèn vuốt râu nói:
“Diễn luyện quyền pháp một lần cho vi sư nhìn xem.”
“Vâng ạ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu rồi đứng bên cây đại thụ luyện quyền pháp.
Trải qua một tháng tập luyện, quyền pháp của nàng tiến bộ không nhiều nhưng tính tình lại tốt hơn hẳn lúc trước.
Bộ quyền pháp này không nhanh không chậm, chú trọng tính ổn định và ôn hoà.
Tiểu Diên Nhi diễn luyện xong, Lục Châu gật gù, nàng diễn luyện không tệ, tuy nhiên cũng còn một chút tì vết.
“Không tệ.”
“Đa tạ sư phụ khích lệ.” Tiểu Diên Nhi được khen, lập tức cười tươi như hoa nở.
Tâm tính của nha đầu này vẫn cần được ma luyện thêm. Chuyện này không thể vội vàng, sau này sẽ hướng dẫn nàng kỹ càng hơn nữa.
Đúng lúc này…
Chu Kỷ Phong chạy tới, khom người nói: “Các chủ, có phi thư của Giang Ái Kiếm.”
“Đọc đi.”
Chu Kỷ Phong mở thư ra đọc nhỏ: “Đa tạ lão tiền bối đã cảnh cáo Tư Vô Nhai… Hắn không còn quấy nhiễu ta nữa, mà còn cho ta thêm một ít tin tức.”
Nghe đến đây, Lục Châu lộ vẻ nghi hoặc. Lão phu cảnh cáo nghiệt đồ này bao giờ?
Chu Kỷ Phong vẫn tiếp tục đọc: “Thái hậu sẽ đến Nhữ Bắc tịnh dưỡng, đồ nhi Chiêu Nguyệt của ngài sợ là cũng phải đi cùng. Trùng hợp là hai tháng sau, nhị hoàng tử Lưu Hoán mời Lưu Bỉnh đến bãi săn ở Nhữ Bắc. Mạc Ly có cao thủ tương trợ, ta hoài nghi bọn hắn sẽ ra tay… Nếu có tin tức mới ta sẽ nhanh chóng gửi phi thư.”
Lần này hắn không cười ha ha ha nữa.
Lục Châu nhíu mày. Chiêu Nguyệt không phải là kẻ ngu, biết rõ có cạm bẫy tại sao còn phải bước vào? Hơn nữa trong phi thư của Giang Ái Kiếm không hề nhắc đến Minh Thế Nhân… vậy Minh Thế Nhân đang làm gì?
Lục Châu nhớ đến đại vu thuật ở Liên Hoa đài, trong lòng cực kỳ giận dữ. “Có can đảm động vào đồ nhi của bản toạ?”
Chiêu Nguyệt là con gái của Vân Chiêu công chúa, cũng được xem là người trong hoàng thất, vậy mà Mạc Ly lại to gan đến thế!
Còn may hiện tại Chiêu Nguyệt đang ở trong hoàng thành, Mạc Ly không dám ra tay hạ thủ…
“Đưa Tần Quân tới.”
“Vâng.”
Một lát sau, Chu Kỷ Phong đã dẫn Tần Quân đến trước mặt Lục Châu.
“Bản toạ giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
Tần Quân mừng rỡ, vội khom người nói: “Xin lão tiên sinh phân phó!”
“Trở về Thần Đô, làm tai mắt cho bản toạ…”
“A?”
“Ngươi không nguyện ý?”
“Vãn bối đương nhiên nguyện ý… vãn bối rất tình nguyện được hiệp trợ lão tiên sinh!” Tần Quân ấp úng nói, “Chỉ là bên phía đại tiên sinh…”
Tiểu Diên Nhi trợn mắt nói: “Ngươi có phải là đồ ngu không vậy? Không biết phân biệt lớn nhỏ sao?”
Tần Quân giật mình một cái, vội vàng nói: “Cửu tiên sinh dạy phải! Là Tần Quân hồ đồ!”
“Chuyện của Thái hậu ngươi biết được bao nhiêu?”
“Vãn bối chỉ biết thân thể Thái hậu có bệnh, vẫn luôn an dưỡng trong cung, việc này muốn rõ ràng phải hỏi Lý Vân Triệu.” Tần Quân đáp.
“Được rồi…”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Ngươi trở về nói với Lý Vân Triệu, chăm sóc tốt cho hai đồ nhi Chiêu Nguyệt và Minh Thế Nhân của bản toạ. Nếu xảy ra chuyện bản toạ sẽ hỏi tội hắn. Ngoài ra, nếu gặp được nghiệt đồ Vu Chính Hải thì phải nhanh chóng gửi phi thư.”
“Nếu vãn bối gặp được nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất gửi phi thư đến Ma Thiên Các.” Tần Quân khom người đáp.