Chương 341: Tương kế tựu kế
“Tướng quân!”
Hàn Ngọc Nguyên đột nhiên xoay người tát tên thuộc hạ một cái thật mạnh.
Chát!
Tên thuộc hạ bị tát mạnh đến mức cả người xoay vòng, gương mặt sưng phồng lên, lảo đảo đứng không vững rồi ngã phịch xuống đất.
“Cút.”
Hàn Ngọc Nguyên quát lớn một tiếng.
“Mạt tướng biết sai! Mạt tướng cáo lui!”
Hàn Ngọc Nguyên không tiếp tục để ý tới tên thuộc hạ mà nở nụ cười nói với Tư Vô Nhai.
“Tính tình hắn trước nay vẫn luôn như vậy, yêu ghét rõ ràng. Nhưng hắn rất trung thành, là một trong những tướng tài đắc lực nhất của ta. Người không thể chỉ nhìn bề ngoài, ngươi chớ có cho rằng hắn là người nóng nảy, kỳ thực khi làm việc hắn vô cùng gọn gàng dứt khoát, không thích lề mề.”
Nói xong Hàn Ngọc Nguyên giơ tay lên, một đạo cương khí ngưng tụ thành lưỡi dao bay tới xoẹt qua đoạn dây thừng trên tay Tư Vô Nhai.
Dây thừng đứt đoạn.
Tư Vô Nhai xoa xoa cổ tay, thở phào một hơi. “Đạo làm chủ tướng của Hàn tướng quân thật khiến người ta bội phục. Ta muốn biết là ai bắt ta, có thể nói ra không?”
“Biết mấy chuyện này chẳng có ý nghĩa gì… Ta có thể bảo đảm, trước khi ngươi chết sẽ không có ai dám động tới một sợi tóc gáy của ngươi.” Hàn Ngọc Nguyên nói.
“Thật không thể nói sao?”
Hàn Ngọc Nguyên ôm quyền nói: “Được người nhờ vả.”
“Thú vị.” Tư Vô Nhai nở nụ cười.
Hàn Ngọc Nguyên khẽ thở dài. “Ngươi giết tên đệ đệ không nên thân của ta, theo lý mà nói ta phải lập tức giết ngươi để chôn cùng nó mới đúng. Nhưng mà đại cục quan trọng hơn, thù riêng của ta có thể tạm thời không báo.”
“Hàn Ngọc Phương chính là lão đại của Ngũ Thử, Thượng Nguyên thành loạn là do chính tay bọn hắn gây ra. Ngươi là một trong bát đại tướng quân của cấm vệ quân, lý ra nên vì đại nghĩa diệt thân mới đúng.” Tư Vô Nhai nói.
Nếu muốn dùng miệng lưỡi tranh luận thì Tư Vô Nhai sẽ chẳng chịu thua ai.
Suy cho cùng Hàn Ngọc Nguyên cũng chỉ là một tên võ phu!
Hàn Ngọc Nguyên cười nói: “Ta nhận bổng lộc triều đình, đương nhiên phải ra sức vì triều đình. Một ngựa ăn một ngựa, nếu ta bắt được Hàn Ngọc Phương thì sẽ tự tay xử lý nó.”
Tư Vô Nhai gật đầu.
“Vậy sao… Ta thật sự rất tò mò, với bản sự của Hàn Ngọc Phương thì sao có thể trốn tránh ở Thần Đô bấy lâu? Ban đầu ta chỉ cho là hắn có thủ đoạn kinh người, bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Chát!
Bàn tay Hàn Ngọc Nguyên nện xuống mặt bàn khiến chiếc bàn nát bấy.
“Tư giáo chủ… đừng tưởng rằng có người bảo đảm cho ngươi thì ta sẽ không dám ra tay với ngươi… Ta nhẫn nhịn cũng có mức độ thôi.”
Vừa dứt lời, một tên thuộc hạ đi tới nói nhỏ bên tai Hàn Ngọc Nguyên vài câu.
Trong mắt Hàn Ngọc Nguyên đột nhiên loé lên tia phẫn nộ nhưng rất nhanh đã biến mất không còn sót lại chút gì, thay vào đó là một nụ cười trên mặt.
“Tư giáo chủ… Trò hay đã bắt đầu rồi đấy.” Hàn Ngọc Nguyên chỉ tay về phía lối vào Thuận Thiên sơn trang ở phía bên kia bờ sông.
Từ lầu các nhìn sang bên kia sông tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, rất dễ dàng quan sát.
Lộc cộc lộc cộc.
Một đội ngũ người ngựa rất đông đang chậm rãi tiến vào sơn trang.
Dẫn đầu là một cỗ xe ngựa rất lớn có rèm che màu đỏ, trên rèm thêu hoa văn rồng bay phượng múa cực đẹp tung bay theo gió.
Hai bên xe ngựa có mấy cung nữ lục tục bước theo sau. Người cưỡi ngựa đi phía trước cỗ xe chính là cao thủ bên cạnh đương kim Thái hậu, Lý Vân Triệu.
Ánh mắt Lý Vân Triệu thẳng tắp nhìn về phía trước, trong mắt có sát khí, trên mặt đầy vẻ đề phòng.
Đây chính là xe ngựa của Thái hậu.
Khi xe ngựa vào trong sơn trang, thanh âm bén nhọn của Lý Vân Triệu lập tức vang lên: “Dừng lại.”
Lý Vân Triệu điểm nhẹ mũi chân nhảy lên không trung, nhìn quanh bốn phía, sau đó mới chậm rãi hạ xuống đi đến bên cỗ xe, thấp giọng nói: “Thái hậu, công chúa, đã đến nơi.”
Đúng lúc này ——
Từ một phía khác của sơn trang xuất hiện hai đội nhân mã đang phóng nhanh tới.
Lý Vân Triệu không lo lắng vì đã biết đối phương là ai.
Hai đội nhân mã đã đến trước mặt cỗ xe ngựa.
“Hoàng tổ mẫu!”
“Hoàng tổ mẫu!”
Tấm rèm xe ngựa được vén lên, một vị lão nhân ung dung hoa quý xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Bà chậm rãi đứng dậy chuẩn bị bước xuống xe ngựa, tuy sắc mặt hơi tái nhợt nhưng không hề có vẻ sa sút tinh thần.
Chiêu Nguyệt cũng đứng lên đỡ lấy tay Thái hậu. “Bà ngoại.”
Thái hậu quay đầu lại vuốt nhẹ bàn tay nàng. “Cháu ngoan của ta.”
Chiêu Nguyệt mặc một thân hoa phục phú quý… nếu nhìn không kỹ sẽ rất khó tưởng tượng nàng chính là ngũ ma đầu của Ma Thiên Các.
Khi Tư Vô Nhai ở lầu các đối diện nhìn thấy Chiêu Nguyệt, trong mắt hắn không khỏi ánh lên vẻ kinh ngạc…
Tuy đã biết Chiêu Nguyệt là con gái của Vân Chiêu công chúa, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nàng vận trang phục hoàng gia, hắn vẫn cảm thấy có chút bất ngờ.
Hàn Ngọc Nguyên cười nói: “Chiêu Nguyệt, ngũ đệ tử Ma Thiên Các, con gái thất lạc của Vân Chiêu công chúa… Thái hậu đã đề nghị Hoàng đế sắc phong nàng làm Chiêu Nguyệt công chúa. Đáng tiếc… nàng chỉ được làm công chúa có mấy ngày.”
“Người ngươi muốn giết là tỷ ấy?” Tư Vô Nhai nghi hoặc hỏi.
“Không chỉ có nàng ta… mà còn cả ngươi nữa.”
Hàn Ngọc Nguyên nở nụ cười nhìn Tư Vô Nhai. Hắn rất thích cái cảm giác được nắm giữ sinh tử của những kẻ tự cho là thông minh trong tay mình. Loại cảm giác này còn khiến hắn cảm thấy thành công hơn cả việc chặt đứt đầu lâu kẻ địch trên sa trường.
Ánh mắt Thái hậu nhìn lướt qua nhị hoàng tử và tứ hoàng tử rồi ôn hoà nói: “Đều đứng lên đi, nơi này đâu phải trong cung.”
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi biết người muốn đến sơn trang tịnh dưỡng nên đã cùng hoàng huynh bắt vài con dã thú về, tìm đầu bếp tốt nhất trong Nhữ Bắc thành làm thức ăn cho người.”
Lưu Hoán cũng không cam lòng yếu thế, vội vàng nói:
“Tôn nhi đã chuẩn bị rất nhiều trò vui cho Hoàng tổ mẫu xem. Bình thường ở trong cung rất buồn chán, nay đã đến Nhữ Bắc, Hoàng tổ mẫu người muốn nghe khúc nào tôn nhi cũng có thể tìm người đến biểu diễn cho người xem!”
Lý Vân Triệu nghe vậy bèn khom người nói: “Hai vị điện hạ, ta có chức trách phải bảo đảm an toàn cho Thái hậu… những người không có phận sự tốt nhất không nên xuất hiện ở đây.”
“Lý công công, người do bản vương tìm tới đương nhiên là đáng tin.” Nhị hoàng tử Lưu Hoán nói.
Lý Vân Triệu nhíu mày.
Ngươi tin nhưng ta không tin đâu.
Thái hậu lập tức xua tay: “Ai gia vất vả lắm mới được ra khỏi cung giải sầu, đừng tranh cãi nữa.”
“Vâng.”
Mọi người đều khom người không nói nữa.
Chiêu Nguyệt đỡ Thái hậu xuống xe, bước vào trong sơn trang.
Xung quanh sơn trang có tầng tầng binh lính vây quanh, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào.
Lý Vân Triệu quan sát mất một lúc mới xoay người đi vào trong.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài sơn trang có không ít xe ngựa đang chậm rãi chạy tới.
Bên trong một cỗ xe ngựa trong số đó…
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đăm đăm nhìn Giang Ái Kiếm ăn mặc trang phục kỳ dị.
Giang Ái Kiếm lúng túng nói: “Đừng nhìn ta như vậy… một lát nữa ta phải lên đài biểu diễn mà.”
“Biểu diễn cho Hoàng tổ mẫu của ngươi xem?” Nếu Lục Châu không nhìn ra được chuyện này thì hắn đã sống uổng phí cả ngàn năm.
“Mượn hoa hiến phật, mượn hoa hiến phật ấy mà…” Giang Ái Kiếm xấu hổ gãi gãi đầu.
Quả thật đã rất lâu rồi hắn chưa được gặp lại Hoàng tổ mẫu.
Đối với người trong cung Giang Ái Kiếm có rất nhiều khúc mắc, duy chỉ có mỗi bà lão này là hắn vẫn yêu quý và kính trọng.
“Đúng là lão phu đã xem thường ngươi rồi.” Lục Châu vuốt râu nói.
“Chuyện này có đáng là gì, so sánh với thất đồ đệ của ngài thì ta còn kém xa. Chắc ngài không biết, lúc trước vì để tiêu diệt Tịnh Minh Đạo, Tư Vô Nhai đã sắp xếp hơn hai trăm tên nội gián vào đó. Ta tâm phục khẩu phục hắn…” Giang Ái Kiếm nói.
“Vậy ngươi đã sắp xếp bao nhiêu người bên cạnh Lưu Hoán?” Lục Châu hỏi.