Chương 351: Truy kích nghiệt đồ
Lưỡi đao nhuốm đầy máu tươi.
Tách.
Tách.
Từng giọt máu trượt trên lưỡi đao rồi lạnh lùng rơi xuống đất, bắn tung toé trên phiến đá tạo thành những bông hoa máu đỏ thắm đến loá mắt.
Trong Thuận Thiên Uyển yên tĩnh đến mức âm thanh máu nhỏ xuống đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Lãnh La thấy vậy, chỉ hơi kinh ngạc rồi giơ tay lên cảnh cáo: “Ai dám động, Lãnh mỗ giết kẻ đó.”
Những người còn lại không một ai dám dị động.
Giang Ái Kiếm vẫn mỉm cười nhìn Lưu Hoán…
Chẳng biết qua bao lâu, Giang Ái Kiếm bật cười ha hả, nhưng trong tiếng cười lại có vẻ buồn bã.
Tứ hoàng tử Lưu Bỉnh đứng trong góc hoa viên kinh hãi nâng tay… nhưng cổ họng hắn dường như bị thứ gì nghẹn lại, rốt cuộc không nói một lời, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu rút tay về.
Sinh tử có số, phú quý do trời. Con đường do mình tự chọn lấy, cho dù có phải quỳ cũng phải tiến lên, dù có chết cũng không thể oán trời trách đất.
Khục.
Rốt cuộc Lưu Hoán cũng hộc một tiếng… máu tươi cuồn cuộn chảy ra không ngừng.
Hắn đã không thể cầm cự thêm được nữa.
Lưu Hoán lấy hết sức lực toàn thân tóm lấy hai tay Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm không né tránh mà nghiêng người về phía Lưu Hoán, thấp giọng thì thầm vào tai hắn:
“Hơn ngàn nhân mạng trong Cảnh Hoà cung đang dõi theo, nhìn ngươi đền tội!”
Hai mắt Lưu Hoán trừng to.
Giang Ái Kiếm lắc đầu, hai tay chợt xuất hiện cương khí…
Ầm!
Lưu Hoán bay ngược ra sau, nằm rạp dưới mặt đất. Trên người vẫn cắm thanh bội đao, nhị hoàng tử Lưu Hoán chết ngay tại chỗ.
Giang Ái Kiếm cười ha hả, lại khôi phục bộ dáng lông bông đùa cợt.
“Ta không có cố ý… Hắc, ai mà ngờ được hắn yếu như vậy đâu!” Giang Ái Kiếm ngay lập tức quay về đứng bên cạnh Bệ Ngạn.
Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Chiêu Nguyệt đều im lặng nhìn Giang Ái Kiếm.
Tuy trên danh nghĩa Chiêu Nguyệt có quan hệ họ hàng với Lưu Hoán nhưng nàng lại không tiếp xúc nhiều với kẻ này, lại thêm Lưu Hoán có mưu đồ với Ma Thiên Các nên hắn chết rồi nàng cũng chẳng thương tâm.
“Những người còn lại nên xử trí như thế nào?” Minh Thế Nhân hào hứng hỏi.
Nhìn Bệ Ngạn hếch mũi lên trời, Minh Thế Nhân cảm thấy rất phấn khích.
Mẹ nó hắn thích nhất là loại cảm giác ỷ thế hiếp người này.
À không, nhầm… là ỷ thú hiếp người!
Cùng lúc đó.
Lục Châu khống chế Bạch Trạch bay lướt qua rừng cây. Không biết đã truy đuổi bao lâu, hắn chỉ cảm thấy đã cách mục tiêu ngày càng gần.
Đồng thời trong lòng hắn cũng đang tính toán… tốc độ của Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai tuyệt đối không thể so sánh với Bạch Trạch.
Chỉ cần truy đuổi thêm một chút, lão phu xem đám nghiệt đồ các ngươi trốn được tới chừng nào!
Bạch Trạch hiểu được ý muốn của chủ nhân nên bay lướt qua rừng núi với tốc độ cực nhanh.
“Không đúng.”
Lục Châu đột nhiên ra hiệu cho Bạch Trạch dừng lại.
Bạch Trạch lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu gầm lên một tiếng vang dội ——
Tiếng gầm cực kỳ đáng sợ nhanh chóng tản ra tứ phía.
Ngu Thượng Nhung và Tư Vô Nhai bất ngờ, thân hình lảo đảo hạ xuống!
Cũng may tu vi Ngu Thượng Nhung rất cao nên sau khi giật mình đã lập tức điều chỉnh lại, chậm rãi hạ xuống đất.
“Nhị sư huynh, đừng hoảng hốt!”
Chân Tư Vô Nhai đạp đất, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh nói: “Ta không có hoảng hốt.”
“Hình như sư phụ không đuổi theo nữa.”
“Có đuổi theo cũng không cần sợ hãi.” Ngu Thượng Nhung tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Tư Vô Nhai: “. . .”
Ngẫm nghĩ một chút thấy không ổn, Tư Vô Nhai vội sửa lời:
“Nhị sư huynh tu vi thâm hậu đương nhiên là không sợ. Chủ yếu là do Phược Thân Thần Chú của đệ vừa được giải khai nên vẫn chưa thấy thoải mái lắm. xin nhị sư huynh mang theo đệ nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Cũng được.” Ngu Thượng Nhung rất sảng khoái đáp lời.
Tư Vô Nhai không nói thêm gì, chỉ yên lặng để Ngu Thượng Nhung điều động cương khí xách mình bay lên.
Hai người bay về phía cánh rừng, vừa bay vừa quay đầu nhìn lại.
“Chắc sư phụ không đuổi theo nữa rồi.” Tư Vô Nhai vừa nhìn ra đằng sau vừa nói.
Ngu Thượng Nhung khẽ gật đầu rồi hỏi: “Sao thần chú của đệ lại được giải khai?”
“Đệ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì…” Tư Vô Nhai hồi tưởng lại một màn kinh tâm động phách hắn nhìn thấy trên toà lầu các. Đến bây giờ nhớ lại mà hắn vẫn còn thấy sợ.
“Dù sao thì được giải khai vẫn thuận tiện hơn.” Ngu Thượng Nhung nói.
Hai người tiếp tục bay nhanh, không giảm tốc độ.
Tư Vô Nhai nhìn về phía trước, nghi hoặc hỏi: “Nhị sư huynh đang định đi đâu?”
“Đến Vân Chiếu.” Ngu Thượng Nhung bình tĩnh đáp.
“Bây giờ sao?”
“Bây giờ.”
Tư Vô Nhai không hiểu, nhưng thấy sắc mặt Ngu Thượng Nhung đạm mạc, dường như đang không vui nên hắn không dám tiếp tục hỏi nữa.
Tốc độ của Ngu Thượng Nhung rõ ràng đã nhanh hơn trước nhiều. Từng mảnh rừng cây trôi tuột lại đằng sau…
Sau khi giật mình nhớ ra toàn bộ đống thẻ đạo cụ đã rơi vào trạng thái đóng băng, Lục Châu mới quát to một tiếng ‘không đúng’.
Thật xấu hổ.
Truy đuổi nãy giờ lại quên mất chuyện này.
Đau đầu rồi đây.
Lực lượng phi phàm của Thiên thư cũng đã dùng hết sạch. Bây giờ hắn đơn thương độc mã đuổi theo nghiệt đồ chẳng phải sẽ bị vả mặt hay sao?
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, đưa mắt nhìn đống thẻ đạo cụ trong giao diện Hệ thống.
Thời gian đóng băng còn tận năm ngày.
“Bạch Trạch… đồ nhi Chiêu Nguyệt và Minh Thế Nhân của lão phu có phải đang gặp nguy hiểm không?”
Bạch Trạch ngẩng đầu phát ra âm thanh nghi hoặc.
Ngay khi Lục Châu sắp ra lệnh cho Bạch Trạch quay trở về Thuận Thiên Uyển thì ——
Một chiếc phi liễn màu đen đột nhiên bay lướt qua.
Tốc độ của phi liễn không nhanh, lại có vẻ ung dung như thể đang đi ngắm cảnh.
Không đúng.
Nguyên khí phát ra từ chiếc phi liễn này có vẻ không suôn sẻ, dường như nó đang gặp trục trặc gì đó.
Xem hướng bay thì có vẻ chiếc phi liễn vừa bay ra khỏi Nhữ Bắc thành, vì xung quanh đây chẳng còn toà thành trì nào khác.
Chỉ là… sao nơi này lại xuất hiện phi liễn?
Lục Châu cảm thấy nghi ngờ.
Nơi đây cách khá xa khu vực thành trì, tiến về phía bắc chỉ có rừng cây và núi non trùng điệp.
Thường thì tu hành giả sẽ không rời khỏi thành trì hoặc tông môn… vì một khi đi vào khu vực rừng rậm sẽ gặp phải một số hung thú đáng sợ.
Hơn nữa nếu tu hành giả đi thành đoàn để bắt toạ kỵ thì sẽ không lái phi liễn theo làm gì. Chuyện này không hợp với lẽ thường.
Lục Châu điều khiển Bạch Trạch bay về phía phi liễn. Hắn muốn nhìn thử xem chủ nhân của chiếc phi liễn này là ai.
Còn chưa kịp lại gần thì từ trên phi liễn đã truyền tới thanh âm ——
“Một đám phế vật, mau dốc toàn lực mà chạy!”
“Tông chủ, thật sự không chạy nhanh hơn được nữa! Trận bạo liệt năng lượng vừa rồi đã huỷ đi không ít trận văn trên phi liễn.”
“Tông chủ, hay là chúng ta vứt bỏ phi liễn đi, lỡ như bị đám ma đầu kia đuổi kịp thì xem như xong đời!”
Nghe được đối thoại, Lục Châu càng chắc chắn đối phương cũng chạy ra khỏi Nhữ Bắc thành.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đáng tiếc bây giờ Lục Châu không có thủ đoạn nào để bắt bọn hắn.
Thôi, xem như các ngươi gặp may.
Lục Châu vừa định rời đi thì đột nhiên một đạo hắc ảnh phóng ra khỏi phi liễn.
“Ai dám đến gần?!”
Thân ảnh kia bắn ra ngoài như thiểm điện, đánh về phía Lục Châu.
Đây là… Đạo ẩn chi thuật. Hơn nữa còn là một cao thủ!
Lục Châu nhướng mày, thầm nghĩ, Bạch Trạch đừng để lão phu mất mặt nha!
Thế nhưng, đạo hắc ảnh kia vừa tiến lại gần Lục Châu đã dừng lại, chăm chú quan sát.
Điềm lành chi khí… là Bạch Trạch?
Hắn lại nhìn về phía lão giả đang đứng trên lưng Bạch Trạch.
Cơ… Cơ lão ma?!!