Chương 358: Ai dám tranh phong
Hoa Trọng Dương đứng từ trên phi liễn nhìn xuống dãy Tử Hà Sơn đang sụp đổ mà kinh hồn táng đảm.
“Đuổi theo!”
“Vâng.”
Phi liễn nhanh chóng bay về phía Vân Chiếu lâm địa.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vẫn đang đánh nhau đến ngươi sống ta chết. Đi đến đâu cây cối ngã đổ đến đó.
Hai người tiếp tục bay vào sâu trong Vân Chiếu lâm địa.
“Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cực kỳ tiêu hao nguyên khí, bọn họ có thể kiên trì được bao lâu?” Hoa Trọng Dương khó tin thốt lên.
“Trọng Dương huynh, huynh có tu vi thất diệp, nếu chuyện này huynh không biết thì ba người bọn ta làm sao mà biết được.”
Lời này rất hợp lý.
Hoa Trọng Dương nuốt một ngụm nước bọt nhìn theo hai toà pháp thân đang vụt đến vụt đi giữa bầy kiếm cương và đao cương.
Mỗi đạo cương nhận đều lớn hơn trước gấp mấy lần.
Thân ảnh Ngu Thượng Nhung nhanh như thiểm điện, bay đến giữa trán pháp thân, tay phải nhấc lên, Trường Sinh Kiếm bay vào tay hắn. Năm ngón tay khép lại, từng đạo cương khí bắn ra từ kẽ tay.
“Sư huynh… mời tiếp chiêu.”
Vu Chính Hải nhíu mày thu pháp thân lại, toàn thân bay thẳng đến chân trời, sau đó pháp thân lại xuất hiện, đại đao giơ cao, hắn lạnh nhạt nói: “Được.”
Đám người Hoa Trọng Dương đều nín thở.
Tay phải Ngu Thượng Nhung khẽ chuyển, lưu lại từng đạo tàn ảnh. Điều khiến mọi người chấn kinh là pháp thân Bách Kiếp Động Minh của hắn cũng tạo ra tàn ảnh.
“Đại thần thông thuật?!”
“Quy Nguyên Kiếm Quyết, Kiếm Ý Vô Ngân.”
Cái gọi là Kiếm Ý Vô Ngân có nghĩa là vô tung vô ảnh, mắt thường không cách nào nhìn thấy được kiếm ý, nhanh đến cực hạn chính là hư vô.
Hàng vạn kiếm cương hội tụ lại một chỗ, Ngu Thượng Nhung mang theo pháp thân thẳng tắp đâm về phía trước. Vạn đạo kiếm cương và Trường Sinh Kiếm cùng nhau công kích.
“Đại Huyền Thiên Ấn!”
Vu Chính Hải dường như đã đoán được Ngu Thượng Nhung sẽ dùng chiêu này. Đao cương hội tụ, chung quanh Bích Ngọc Đao hình thành một tầng phòng ngự cực mạnh.
Ầm!
Hai cỗ lực lượng va chạm.
Cương khí gợn sóng lan ra tứ phía bao trùm lên phạm vi cả ngàn mét.
Đám cây cối bên dưới bị liên luỵ, chẳng còn một cây nào đứng thẳng.
Sau khi va chạm, hai toà pháp thân cùng lúc tiêu tán. Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời lui lại, đứng đối diện nhau giữa không trung.
Vu Chính Hải nắm chặt Bích Ngọc Đao, từng ngón tay từ từ khép chặt, gân tay hiện rõ.
Ngón tay út Ngu Thượng Nhung khẽ rung rồi từ từ khép lại.
Vu Chính Hải cất cao giọng nói: “Đệ mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta.”
“Sư huynh quá khen, huynh cũng thế.” Ngu Thượng Nhung mỉm cười.
“Sư đệ, đệ là người đầu tiên bức ta phải sử dụng toàn lực.” Ngữ khí Vu Chính Hải trở nên nghiêm túc.
“Chỉ mong có thể khiến sư huynh hài lòng.”
Vu Chính Hải mở lòng bàn tay ra, Bích Ngọc Đao xoay tròn. Pháp thân Bách Kiếp Động Minh lại xuất hiện.
Ông!
Ngu Thượng Nhung cũng không chịu thua, pháp thân vừa hiện, cương khí đã rơi xuống như mưa giữa trời!
Tình hình chiến đấu diễn ra vô cùng kịch liệt.
Lục Châu vẫn ngồi bên khung cửa sổ, thỉnh thoảng lại mở mắt ra nhìn về phía cuộc chiến.
Hai tên nghiệt đồ cũng rất thức thời, không chạy qua chỗ hắn.
“Tư Vô Nhai…” Lục Châu chợt nhớ tới nghiệt đồ này.
Vì cách quá xa, Lục Châu không thể nào tìm được thân ảnh Tư Vô Nhai, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều Tư Vô Nhai theo Ngu Thượng Nhung đến Bách Diệp Hồ.
Như vậy hắn sẽ nấp ở đâu để quan sát cuộc chiến?
Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá còn ba tấm. Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu thời gian…
——————
Thời gian trôi qua thật nhanh, lại mất thêm một ngày…
Khi ánh mặt trời rọi vào mặt, bên tai truyền đến tiếng va chạm trầm thấp, Lục Châu mở mắt ra.
Bách Diệp Hồ bây giờ đã hoàn toàn là một mảnh bừa bộn, nơi chân trời đã chẳng còn bóng dáng hai người đâu.
Lục Châu nhìn lại thời gian đóng băng: năm tiếng…
“Lão tiền bối.” Thanh âm Đoạn Hành truyền đến.
Lục Châu chắp tay bước ra khỏi phòng, thấy Đoạn Hành cung kính đứng trong sân viện.
Liên tục quan chiến ba ngày ba đêm không khiến Đoạn Hành mệt mỏi hay buồn chán mà trái lại, toàn thân hắn trông rất phấn chấn.
“Vãn bối đã được mở rộng tầm mắt! Cực kỳ mở rộng tầm mắt!” Đoạn Hành cảm thán nói.
“Kết quả như thế nào?” Lục Châu hỏi.
Lục Châu thầm nghĩ, hai người này bất phân thắng bại, càng chiến đấu lâu thì thứ có thể phân cao thấp chính là ý chí và kinh nghiệm bản thân.
Như vậy rất có thể Vu Chính Hải sẽ thắng.
Chỉ là nhiều năm nay Lục Châu không ở cạnh bọn họ, có lẽ lịch duyệt của Ngu Thượng Nhung đã thành thục hơn trước kia rất nhiều. Nói Vu Chính Hải thắng vẫn là quá sớm.
“Khó phân thắng bại… nhưng mà tình hình chiến đấu không còn kịch liệt như hai ngày trước nữa.” Đoạn Hành nói.
Lục Châu vuốt râu. Đánh lâu như vậy hẳn là đã thấm mệt, tựa như chạy bộ, càng về sau tốc độ sẽ càng giảm.
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi xem một chút.”
“Vâng.”
Đoạn Hành cũng rất muốn đứng gần quan sát, nhưng hắn không dám. Đứng xa thì xem không rõ, mà đứng gần thì sợ bị tứ đại hộ pháp U Minh Giáo phát hiện.
Bây giờ có lão tiền bối làm chỗ dựa, hắn chẳng cần phải bận tâm đến chuyện này nữa.
“Mời lão tiền bối lên phi liễn.” Đoạn Hành lập tức phất tay.
Chiếc phi liễn này tuy đã khá nát nhưng lúc quan trọng vẫn có thể phát huy tác dụng.
Vừa lên phi liễn, Đoạn Hành đã đá bay tên tiểu đệ đang điều khiển bánh lái. “Lão tiền bối lên phi liễn, bản tông chủ muốn đích thân cầm lái!”
Lục Châu liếc nhìn Đoạn Hành nhưng không nói gì.
Thái độ và cách làm người của Đoạn Hành chỉ có thể làm một tên thủ lĩnh nhỏ, không làm được việc lớn. Nhưng mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Lục Châu.
Phi liễn xuất phát, rời khỏi ngọn Vân Chiếu Phong bay về phía Bách Diệp Hồ.
“Lão tiền bối, tốc độ phi liễn hơi chậm, xin hãy bỏ qua.” Đoạn Hành nói.
Lục Châu nhìn lại thời gian đóng bằng rồi vuốt râu gật đầu. Dùng tốc độ này bay giữa rừng cây cũng tốt.
Càng đến gần Bách Diệp Hồ, tiếng cương khí giao thoa cũng ngày càng lớn. Khi phi liễn bay đến Bách Diệp Hồ, tầm nhìn của đám người trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều.
Đoạn Hành cười nói: “Vãn bối sắp tăng tốc.”
“Không cần.” Lục Châu đưa tay ngăn lại.
“Tại sao?”
Câu hỏi của tên Đoạn Hành này thật nhiều!
“Đoạn Hành, ngươi nghe được tin hai người bọn hắn quyết đấu ở Vân Chiếu Phong từ ai?” Lục Châu hỏi.
Đoạn Hành vừa điều khiển phi liễn vừa suy tư: “Trước khi vãn bối đến Bình Đô Sơn, khó khăn lắm mới thăm dò được.”
“Ngươi có thể nghe ngóng được tin này thì người khác cũng có thể.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Lão tiền bối, ý của ngài là quanh đây còn có người khác?” Đoạn Hành lập tức giảm tốc, điều khiển phi liễn bay về phía rừng cây.
Lục Châu không nói gì. Tuy đây chỉ là suy đoán của hắn nhưng khả năng xảy ra rất cao.
Đoạn Hành nhìn quanh, sau khi phi liễn bay vào trong rừng rậm thì không gian trở nên yên tĩnh dị thường.
“Lão tiền bối dạy phải. Vãn bối thật ngu dốt, gióng trống khua chiêng như vậy khiến đám chuột nhắt kia chạy hết cả rồi.” Đoạn Hành cực kỳ hối hận.
Thấy sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì là tức giận, trong lòng Đoạn Hành khẽ thở phào một hơi.