Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 386

Chương 386
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng nói của Ngu Thượng Nhung:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Dường như hắn đang quỳ dưới đất.
Lục Châu không bước ra ngoài mà vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, vừa vuốt râu vừa nói: “Đã nghĩ rõ ràng chưa?”
“Đồ nhi muốn được tiếp tục sống.” Ngu Thượng Nhung hồi đáp, giọng nói cũng trong trẻo hơn trước.
“Vào đây.”
Được sư phụ đồng ý, Ngu Thượng Nhung đẩy cửa bước vào phòng.
Két ——
Dưới ánh đèn, gương mặt Lục Châu lộ vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.
“Ngồi đi.” Lục Châu chỉ tay vào tấm bồ đoàn đối diện.
Ngu Thượng Nhung âm thầm nhớ lại, giữa hắn và sư phụ chưa từng giáp mặt trò chuyện thế này. Có lẽ tứ sư đệ đã nói đúng.
Ngu Thượng Nhung ngồi xuống đối diện Lục Châu, đặt Trường Sinh Kiếm bên cạnh người.
Ánh mắt Lục Châu thâm thuý nhìn hắn. “Năm đó lão phu thật sự muốn giết ngươi?”
Câu hỏi này khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trệ và kềm nén, nhưng Ngu Thượng Nhung chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng, hắn gật đầu thay cho câu trả lời.
“Tại sao?”
“Người muốn đột phá cửu diệp…”
Ngu Thượng Nhung cảm giác được ngón tay mình khẽ run, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đồ nhi và đại sư huynh rơi vào đường cùng nên mới rời đi.”
Ngoài mặt Lục Châu bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc. Giết đồ đệ để đột phá cửu diệp? Đây là loại logic gì?
Rõ ràng là trong chuyện này còn rất nhiều vấn đề phức tạp.
Ngu Thượng Nhung nhìn thẳng vào mắt Lục Châu.
“Mệnh của người Quân Tử Quốc tuy sớm nở tối tàn nhưng bọn họ lại có một loại bản sự…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp. “Đó là họ có khả năng hấp thu thọ mệnh để kéo dài sinh mạng.”
“Có lẽ sư phụ muốn có được năng lực giống như vậy.”
Nghe được câu này, Lục Châu không cảm thấy bất ngờ. Trước đó hắn đã đoán đúng, bây giờ chỉ là xác nhận lại mà thôi.
Nếu vậy thì…
“Vu Chính Hải cũng giống như vậy sao?”
“Đồ nhi chỉ biết là đại sư huynh có khả năng chịu đòn rất tốt… những chuyện khác thì người phải hỏi huynh ấy.”
Sư đồ hai người đều biết đối phương đang nghĩ gì. Trầm mặc một lát, Ngu Thượng Nhung mới lên tiếng:
“Thất sư đệ nói người phong ấn ký ức vào một quả cầu thuỷ tinh… có lẽ trong thuỷ tinh cầu đó có tất cả đáp án mà người muốn.”
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Thì ra đó là lý do Lục Châu bị thiếu mất một phần ký ức.
Lục Châu vuốt râu theo bản năng. “Thuỷ tinh cầu đang ở đâu?”
“Không biết.” Ngu Thượng Nhung đáp. “Nhưng trước đó người đã đi đến rất nhiều nơi, trong đó có cả Nhung Bắc và Nhung Tây…”
“Ngươi không sợ lão phu khôi phục ký ức rồi sẽ lại giết ngươi sao?” Lục Châu bỗng hỏi.
“Tứ sư đệ đã nói, với tu vi của người, muốn giết đồ nhi và đại sư huynh là việc dễ như trở bàn tay.” Ngu Thượng Nhung nói. “Còn có rất nhiều chuyện khác…”
Lục Châu gật đầu. “Nói đi.”
“Người rất thích đánh đại sư huynh, người thích để huynh ấy cầm lái phi liễn. Người chỉ thích luận bàn kiếm đạo với đồ nhi, người còn thường xuyên bảo thất sư đệ bóp chân cho mình,…”
Ngu Thượng Nhung chưa nói xong đã thấy sư phụ giơ tay lên ngăn lại.
“Mấy chuyện không liên quan đến cửu diệp thì không cần kể lại.”
“Vâng.”
Sau đó Ngu Thượng Nhung im lặng.
Nhìn bộ dạng này của hắn nghĩa là chuyện về cửu diệp đã nói hết rồi?
Lục Châu vẫn chờ mong nhìn Ngu Thượng Nhung khiến hắn mất tự nhiên, đành phải cúi đầu nhìn tay chân, nhìn tóc tai mình, toàn thân đều không được thoải mái.
Nghĩ cũng phải… nếu Ngu Thượng Nhung biết được bí mật về cửu diệp thì sao còn kẹt lại ở bát diệp đây? Thậm chí còn rơi vào tình trạng tóc tai bạc trắng?
Căn phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thượng Nhung đột nhiên cúi người nói: “Đồ nhi muốn được tiếp tục sống…”
Thật kỳ quái. Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lục Châu không thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng…
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ai rồi cũng sẽ phải chết. Chỉ có sống sót mới là động lực để con người ta cố gắng và hy vọng ——
“Nghĩ thông suốt rồi thì tốt.”
Lục Châu vung tay lên, hộp gấm trên mặt bàn bay đến trước mặt Ngu Thượng Nhung.
“Vi sư ban thưởng cho ngươi Tăng Thọ Đan, vi sư muốn nhìn thấy ngươi tiếp tục sống.”
Lục Châu nhấn mạnh ba chữ “tiếp tục sống” khiến toàn thân Ngu Thượng Nhung run lên.
Nghe thấy sư phụ tự xưng là vi sư, lại thấy người kỳ vọng mình “tiếp tục sống”, trong lòng Ngu Thượng Nhung dâng trào cảm xúc nói không nên lời.
Hắn lại lần nữa quỳ bái Lục Châu.
Không có ngôn ngữ hoa mỹ, không có cử chỉ quá mức, không có quá nhiều giải thích và biểu đạt dư thừa.
Ngu Thượng Nhung chỉ run giọng nói:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Khi một người đã có lại hy vọng sống, điều duy nhất ngươi có thể làm chính là nói với hắn, cho dù phía trước là một mảnh hắc ám thì vẫn phải tiến tới không ngừng, bởi vì chúng ta không có đường lui. Hy vọng chính là động lực tốt nhất để con người ta bước tiếp.
Lục Châu nhìn Ngu Thượng Nhung quỳ rạp dưới đất, trong lòng vô cùng cảm khái.
Trầm mặc một lúc hắn mới cất tiếng: “Đứng lên đi.”
Ngu Thượng Nhung đứng dậy, cầm lấy hộp gấm màu đen kia.
Lục Châu nói: “Viên đan dược này không tầm thường, có thể tăng cho ngươi hai trăm năm tuổi thọ.”
“Hai trăm năm đã đủ rồi.” Ngu Thượng Nhung không hề tham lam. Năng lượng Trường Sinh Kiếm mất đi khi vung ra một kiếm kia cũng ngang với hai trăm năm.
Lục Châu nói: “Như thế không đủ, còn thiếu rất nhiều. Chỉ hai trăm năm làm sao đủ cho ngươi đột phá cửu diệp?”
Ngu Thượng Nhung nghi hoặc.
Lục Châu tiếp tục nói: “Ngươi tin rằng đằng sau cánh cửa cửu diệp đều là hắc ám… Nhưng vi sư lại không cho là vậy.”
Chẳng có con đường nào dễ đi. Từ nhất diệp lên bát diệp đều tràn đầy chông gai, bát diệp muốn lên cửu diệp sao có thể đơn giản dễ dàng?
Ngu Thượng Nhung rất kinh ngạc. Lúc trước trong động diện bích, hắn tưởng rằng sư phụ nói muốn xung kích cửu diệp chỉ là tức giận nhất thời. Nay xem ra hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Lục Châu thấy Ngu Thượng Nhung không hiểu ra sao, bèn không tiếp tục nói đề tài này mà chỉ tay về phía hộp gấm. “Ăn đan dược đi.”
Ngu Thượng Nhung mở hộp gấm ra, bên trong là một viên Tăng Thọ Đan màu đen toả ra ám quang, mùi hương nồng đậm của viên thuốc như thấm vào lòng người, đồng thời còn có năng lượng ba động cực kỳ mãnh liệt.
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nói: “Đây là đan dược mới vừa luyện chế xong.”
Tăng Thọ Đan có thể tăng tuổi thọ là vì trên đan dược có lượng năng lượng rất lớn, nhưng loại năng lượng này sẽ dần bay hơi đi theo thời gian. Đan dược không giống rượu, để càng lâu càng thơm, mà thời gian càng lâu sẽ càng mất đi giá trị.
Không ngờ viên Tăng Thọ Đan này lại còn mới như vậy. Để luyện chế một viên Tăng Thọ Đan phải tốn bao nhiêu tinh lực, Ngu Thượng Nhung sao có thể không biết.
“Ăn đi.” Lục Châu nói.
Ngu Thượng Nhung không hề do dự thả viên đan dược vào trong miệng.
Lúc mới ăn vào, viên đan dược toả ra luồng khí ấm áp, nhưng rất nhanh sau đó cảm giác thiêu đốt mãnh liệt đã xuất hiện.
Đan dược tựa như vật thể sống, trơn tuột trong cổ họng rồi trượt vào khoang bụng, không để ai kịp nhấm nháp. Cảm giác này chẳng khác nào nuốt trọn một quả táo nhỏ vào bụng.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất