Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 397

Chương 397
Đúng lúc này ——
Lạc Nguyệt Cung rung động càng thêm kịch liệt.
Ba Vu đã ở tận chân trời, thân hình nó lúc này chỉ bé bằng hạt đậu, qua mấy hơi thở nữa sẽ hoàn toàn biến mất ở chân trời.
Tay phải Lục Châu kéo căng dây cung. Ngón trỏ tay phải và ngón giữa hình thành một đạo tiễn cương màu xanh lam!
Đan Vân Tranh mở to hai mắt, đáy lòng tràn ngập kinh hãi! Đạo tiễn cương này sao lại giống hệt tiễn cương nàng ta vừa thi triển lúc nãy?
Đây là công pháp ngưng tụ tiễn cương do chính nàng ta sáng tạo ra, chưa từng truyền thụ cho ai, sao có thể như vậy?
Chỉ có một khả năng, đó là vừa rồi khi nàng ta thi triển ra chiêu thức này đã bị Các chủ nhìn thấy, sau đó học tập ngay tại chỗ!
Vừa nghĩ tới đây, Đan Vân Tranh kinh hãi và rung động vô cùng, khẽ thốt ra danh tự của nó.
“Lưu Tinh Cản Nguyệt?”
Nàng ta đặt cho chiêu thức này cái tên đó, ý nghĩa là tiễn cương bắn ra như sao băng đuổi theo mặt trăng, đồng thời cũng rất hợp với tên của Lạc Nguyệt Cung.
Ông ——
Toàn thân Lạc Nguyệt Cung được bao bọc bởi cương khí màu xanh lam, thân cung nở rộng, dường như đã to ra gấp hai lần, biến thành một cung tiễn cực lớn.
Đám người cả kinh!
Nhưng Đan Vân Tranh chợt phát hiện đạo tiễn cương kia lại bị Lục Châu áp súc nhỏ đi.
“Cải tiến rồi?”
Nàng ta vừa định nhìn cho kỹ xem Lục Châu đã cải tiến thế nào thì chợt “phanh” một tiếng.
Lưu Tinh Cản Nguyệt thuận thế bay đi.
Tiễn cương màu xanh lam bay vụt đi, đuổi theo bóng dáng toạ kỵ Ba Vu lúc này đã nhỏ bằng hạt vừng.
Xa như vậy sao có thể đánh trúng?
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn theo đạo tiễn cương.
Tại các thôn làng dưới chân núi, bách tính đang cày ruộng, thỉnh thoảng lại có các tu hành giả bay ngang qua, ai nấy đều bị âm thanh đặc thù này hấp dẫn phải ngẩng đầu lên nhìn.
“Đó là cái gì thế?”
“Đồ vật này bay ra từ Ma Thiên Các, thật là kỳ quái.”
“Thôi đừng nhiều chuyện, đồ của Ma Thiên Các sao có thể bình thường cho được…”
Bách tính rất thông minh, bọn họ chưa bao giờ đối địch với Ma Thiên Các, ngược lại còn rất an nhàn sống ở những vùng đất màu mỡ quanh Kim Đình Sơn, thoải mái trồng trọt và sinh tồn.
Đối với bọn họ mà nói thì chẳng có cái gì là ma đạo và chính đạo cả. Chỉ cần không gây hoạ cho bọn họ thì không gọi là ác.
Hầu như bọn họ đều đã quen thuộc với sự tồn tại của Ma Thiên Các, thỉnh thoảng cũng sẽ ngừng chân ngừng tay đứng nhìn từ xa xem náo nhiệt.
——————
Vì muốn nhìn thấy cho rõ ràng, đám người Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Tiểu Diên Nhi lăng không bay lên nhìn về phương xa.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cũng ngự không lơ lửng quan sát.
Ngay cả Đan Vân Tranh, Hoa Nguyệt Hành và Hoa Vô Đạo cũng tò mò bay lên xem thế nào, bàn tay che trán nhìn về phía chân trời.
Một màn chói lọi xuất hiện.
Tiễn cương ở tít chân trời nở rộ như pháo hoa, sau đó luồng khí màu tím bạo liệt vỡ tan. Có lẽ do khoảng cách quá xa nên một lúc sau bọn họ mới nghe được âm thanh truyền tới.
ẦM!
Rất trầm muộn và ngắn ngủi.
“Trúng rồi!”
“Sư phụ thần uy cái thế!”
“Vậy… vậy mà cũng trúng?”
Đan Vân Tranh kinh ngạc và rung động, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi, toàn thân run rẩy.
Dù sao nàng ta cũng là thần xạ thủ lục diệp, khi nhìn thấy Ba Vu ở khoảng cách xa như vậy, nàng ta đã hoàn toàn từ bỏ, biết rằng mình không thể bắn trúng đích.
Nhưng sự thật đã thắng mọi lời hùng biện.
Một tiễn cương kinh thế hãi tục bắn ra đã làm được! Luồng khí độc màu tím phát tiết ra ở chân trời, một lúc sau mới từ từ biến mất.
[Ting — đánh giết một con toạ kỵ, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.]
Giết toạ kỵ mà cũng thu được điểm công đức, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Năng lượng màu lam nhạt trên tay Lục Châu biến mất, hắn đã dùng hết một phần ba lực lượng phi phàm của Thiên thư.
Lần bộc phát này còn mạnh hơn lúc luận đạo ở Liên Hoa đài. Từ đó có thể suy ra, lực lượng phi phàm của Thiên thư khi tồn trữ đầy đủ có thể phóng thích ra chiêu thức có uy lực cỡ này ba lần.
Đương nhiên, nếu như đối thủ quá cường đại thì phải bộc phát ra toàn bộ lực lượng phi phàm trong một lần, khi đó uy lực sẽ mạnh nhất.
“Mang thi thể nó về đây.” Lục Châu hạ lệnh.
Lão bát Chư Hồng Cộng đột nhiên cao giọng nói: “Để ta… Mọi người đừng động!”
Cả đám nghi hoặc nhìn sang lão bát, không biết hắn lại giở trò gì.
“Loại công việc vừa bẩn thỉu vừa mệt nhọc thế này sao ta có thể để các sư huynh sư tỷ sư muội làm được. Để lão bát ta đi thôi… Các người không biết ấy chứ, toạ kỵ thế này rất bẩn, da dày thịt béo, mang vác rất nặng.”
Mọi người lập tức gật đầu.
Lão bát, ngươi thật là biết hy sinh nha, đúng là người co được dãn được.
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Đi đi. Chú ý đề phòng vu thuật còn sót lại trên người nó.”
Chư Hồng Cộng lăng không bay lên, gọi ra pháp thân Bách Kiếp Động Minh rồi lao nhanh về phía khu vực Ba Vu vừa rơi xuống.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng âm u.
Phốc ——
Ba Mã mở bừng mắt, phun ra một ngụm máu tươi!
“Sao có thể?”
Vừa rồi hắn đang điều khiển toạ kỵ từ xa. Toạ kỵ chết, đương nhiên hắn bị phản phệ dẫn tới bị thương nặng. Đây chính là khuyết điểm của vu thuật.
Trên mặt Ba Mã đầy vẻ kinh hãi…
Hắn đã chuẩn bị kế hoạch này thật lâu. Lần hành động này một là có thể ra tay với Ma Thiên Các, hai là có thể châm ngòi ly gián, làm dấy lên mâu thuẫn giữa La Tông và Ma Thiên Các.
Lui lại một bước mà nói, cho dù Ba Vu thất bại thì ít nhất cũng có thể thoải mái rời đi!
Nhưng bây giờ thì…
Xem ra hắn đã đánh giá thấp thực lực của Ma Thiên Các!
Ba Mã đưa tay lên che ngực, thảng thốt nói: “Đan Vân Tranh không thể nào có thực lực bậc này! Làm sao ả ta làm được?”
Lực phòng ngự của Ba Vu mạnh đến cỡ nào, hắn hiểu hơn ai hết.
Cho dù là cao thủ Nguyên Thần cảnh thất diệp hay bát diệp cũng không thể đánh giết Ba Vu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Vả lại tốc độ chạy trốn của Ba Vu thuộc hàng nhất lưu, vừa rồi ở khoảng cách xa như vậy, thông qua hai mắt của toạ kỵ, Ba Mã gần như không còn nhìn thấy Ma Thiên Các, chỉ có thể lờ mờ trông thấy hình dáng của Kim Đình Sơn.
Đan Vân Tranh chỉ là lục diệp, sao có thể mạnh đến thế?
Ba Mã không tin là nàng ta làm!
Toạ kỵ chết khiến hắn bị đả kích nặng nề. Sắc mặt Ba Mã trắng bệch, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Vu thuật trận trước mặt hắn giúp điều khiển vật từ xa đã trở nên mờ nhạt, ảm đạm.
“Ma Thiên Các…” Ba Mã không cam lòng gằn lên ba tiếng.
——————
Lục Châu chậm rãi hạ xuống.
Đan Vân Tranh lập tức chạy đến trước mặt Lục Châu, cung kính nói:
“Một tiễn kinh thế hãi tục của Các chủ đã khiến vãn bối mở rộng tầm mắt! Vãn bối muốn thỉnh giáo Các chủ, mũi tên vừa rồi là…”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời nàng ta.
“Ngươi không có tư cách thỉnh giáo bản toạ.”
“. . .”
Lời này quả thật chẳng sai.
Phan Trọng cũng cất tiếng phụ hoạ: “Đúng đó, ngươi không phải là đồ đệ của Các chủ, dựa vào cái gì muốn người dạy ngươi?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất