Chương 402
Trên Xuyên Vân phi liễn.
Hoa Vô Đạo và Hoa Nguyệt Hành đứng bên trái.
Phan Ly Thiên và Lãnh La đứng bên phải.
Minh Thế Nhân đứng phía trước cầm lái. Xuyên Vân phi liễn rời khỏi Ma Thiên Các, chiếc đuôi dài loé sáng trên không trung như băng.
“Có phải là hơi ít người không?” Phan Ly Thiên tựa người vào phi liễn, vừa uống rượu vừa cảm thán đội hình có hơi ít.
Lãnh La liếc mắt nhìn lão, trầm giọng nói: “Ma Thiên Các không có bình chướng bảo hộ, đương nhiên phải để lại vài người để bảo hộ Ma Thiên Các.”
Lộ Bình run lẩy bẩy, thỉnh thoảng lại nhìn trái ngó phải.
Khoảng thời gian này ở trên Ma Thiên Các, hắn chỉ nghe nói tới thanh danh của mấy vị tiền bối trong Lão Niên Các chứ chưa hề được gặp mặt.
Nay đứng cùng họ trên phi liễn, hắn cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé và bất lực.
Mẹ nó đây đều là đại lão! Ta thật sợ!
Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão hủ chỉ lo lắng đại vu Ba Mã tìm đến…”
“Đại vu thì thế nào? Toạ kỵ của hắn đã chết, bản thân cũng đã trọng thương. Có đám người Giang Ái Kiếm, Đoan Mộc Sinh, Chiêu Nguyệt và Chư Hồng Cộng thủ hộ Ma Thiên Các là đã đủ rồi.” Lãnh La xem thường nói.
“Ngoại trừ Đoan Mộc Sinh tu vi tạm được ra thì Chiêu Nguyệt và Chư Hồng Cộng đều có tu vi thấp, Giang Ái Kiếm là loại người ham sống sợ chết… Đại vu dù bị thương cũng không thể khinh thường, hắn chủ yếu dựa vào đại trận vu thuật.” Phan Ly Thiên đáp.
“Đại trận vu thuật cần phải bố trí từ sớm, chẳng lẽ lão Phan ngươi mắt mù, hắn ở trước mặt ngươi bố trí mà ngươi cũng không hay? Hơn nữa Bệ Ngạn của Các chủ cũng chẳng phải là hung thú thông thường.” Lãnh La châm chọc.
Nghe hai vị đại lão không ngừng đấu võ mồm, Lộ Bình muốn khuyên nhủ vài câu nhưng lại không có can đảm xen mồm vào.
Lỡ như đại lão tức giận thì hắn xong đời.
“Đủ rồi.”
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp vang vọng trong phi liễn.
Lãnh La và Phan Ly Thiên ngừng đấu võ mồm, hai người đồng thời khom người với Lục Châu.
Lộ Bình lại càng run rẩy.
Rốt cuộc tổ sư gia Ma Thiên Các có mị lực gì mà lại khiến hai vị đại lão này vui lòng phục tùng, lập tức nghe lời như thế?
Lục Châu vuốt râu đứng ngắm phong cảnh bên dưới, khẽ nói: “Lãnh trưởng lão.”
Lãnh La hồi đáp: “Mời Các chủ nói.”
“Ngươi đột phá bát diệp lúc nào?”
Lãnh La nhớ lại rồi trả lời: “Khoảng hơn ba trăm năm trước…”
Lộ Bình đảo mắt nhìn đám đồng môn của mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là chủ đề thảo luận của đại lão?
“Ngươi vào bát diệp lâu như vậy, có từng nghĩ tới việc xung kích cửu diệp không?” Lục Châu hỏi.
“Lãnh mỗ tu luyện đạo ẩn chi thuật, loại thuật pháp ẩn hình địa độn này của Đạo gia rất khó đi tới đỉnh phong, cho đến nay vẫn chưa có cơ hội xung kích cửu diệp.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. Lời này rất hợp lý, không phải bát diệp nào cũng có thể tuỳ tiện xung kích cửu diệp.
“Còn ngươi thì sao, Phan trưởng lão?” Lục Châu hỏi.
Phan Ly Thiên buông hồ lô rượu xuống. “Lão hủ từng có một cơ hội vào hai trăm năm trước. Đáng tiếc cơ hội quá ngắn ngủi.”
“Đỉnh phong ngắn ngủi không phải là đỉnh phong chân chính.” Lãnh La nói.
“Ngươi nói đúng, lão hủ không thèm phản bác.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Theo ý kiến của hai vị trưởng lão, tấn thăng lên cửu diệp cần điều kiện gì?”
Cửu diệp?!
Lãnh La nói: “Lãnh mỗ chỉ biết muốn lên cửu diệp thì nhất định phải là bát diệp đỉnh phong, còn những thứ khác thì Lãnh mỗ không biết…”
“Lão hủ tán thành.”
Không ngờ hai người này cũng có lúc nhất trí.
Hoa Vô Đạo cũng chắp tay nói: “Vấn đề này hẳn là không ai rõ ràng hơn Các chủ.”
Lời này đúng là không sai. Đám người Lão Niên Các đều không đạt tới trình độ của Lục Châu.
Lục Châu đột nhiên nói: “Tấn thăng lên cửu diệp, không phải là không có khả năng.”
Lãnh La: “. . .”
Phan Ly Thiên: “. . .”
Hoa Vô Đạo: “. . .”
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi cũng cả kinh.
Đám người Lộ Bình thì trợn to mắt nhìn.
Cửu diệp là cấm khu do ông trời định ra, thật sự có cơ hội sao?
Bầu không khí trên Xuyên Vân phi liễn lập tức trở nên yên tĩnh.
——————
Phi hành một ngày một đêm, bay qua ngàn dặm sơn hà, từng dãy núi trập trùng liên miên không dứt xuất hiện trước mắt Lục Châu.
Minh Thế Nhân chỉ tay nói: “Sư phụ, đằng kia chính là nhị thập phong của tông phái Vân Thiên La.”
Từ xa nhìn tới, hai mươi ngọn núi cao hùng vĩ tựa như những cây cổ thụ chọc trời cao ngất trong mây.
Đây chính là nơi toạ lạc của đại tông môn Vân Thiên La.
“Lộ Bình, dẫn đường.”
Đến loại địa phương này, nếu không có người rành rẽ đường đi thì rất dễ bị lạc trên núi.
Lộ Bình rất sợ hãi mình là kẻ dẫn sói vào nhà. Nhất là khi nhìn thấy đại nhân vật như Lãnh La và Phan Ly Thiên.
Tam Tông dù có mạnh tới đâu cũng không bao giờ muốn làm kẻ địch của đám đại lão biến thái này.
“Để vãn bối dẫn đường cho các vị.” Lộ Bình đi về phía Minh Thế Nhân.
Minh Thế Nhân đứng sang một bên nhường lại vị trí cầm lái phi liễn cho Lộ Bình. Xuyên Vân phi liễn cứ thế xuyên qua từng tầng bình chướng bay về phía sơn phong của La Tông.
Ông.
Ông.
Mỗi khi phi liễn xuyên qua một tầng bình chướng lại phát ra âm thanh ba động nguyên khí.
Tại tổng đàn, cũng chính là đệ nhất thánh địa của La Tông, thanh âm bình chướng rung chuyển cả đất trời, đám trưởng lão và các đệ tử đều tụ tập lại một chỗ ngẩng đầu nhìn lên trời cao.
Rốt cuộc bọn hắn cũng nhìn thấy một toà phi liễn kéo theo chiếc đuôi dài đang xông phá từng tầng bình chướng ——
Tất cả trưởng lão La Tông đều cau mày.
“Xuyên Vân phi liễn của Ma Thiên Các?”
“Chuẩn bị ngăn địch!”
Đám người bên dưới lập tức xôn xao, các đệ tử như lâm đại địch, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Xuyên Vân phi liễn.
“Không đúng, làm sao Xuyên Vân phi liễn có thể đi vào bên trong bình chướng?” Đan Vân Tranh đứng phía trước bỗng lên tiếng hỏi.
“Đúng là rất khó hiểu… Chỉ có hạch tâm đệ tử mới biết được cách vượt qua trận pháp, người Ma Thiên Các làm sao biết được?”
“Không kịp nghiên cứu những chuyện này rồi. Thiên Tông và Vân Tông đã tới hết chưa?”
Một đệ tử lên tiếng đáp lời: “Đang trên đường tới.”
Các trưởng lão La Tông đưa mắt nhìn về phía những thánh địa khác.
Mây mù lượn lờ che khuất toàn bộ tầm mắt. Xuyên Vân phi liễn đã vượt qua tầng bình chướng tiến vào bên trong thánh địa La Tông.
Thấy tình hình không ổn, có người giơ tay lên nói: “Chuẩn bị cự nỏ!”
Đúng lúc này… trên phi liễn đột nhiên truyền tới thanh âm: “Ta là Lộ Bình, đừng động thủ!”
Giọng Lộ Bình quanh quẩn trên bầu trời thánh địa. Các đệ tử La Tông đưa mắt nhìn nhau. Hoá ra là Lộ trưởng lão dẫn người của Ma Thiên Các vào đây?
Các trưởng lão còn lại cũng ngây ngẩn cả người. Phi thư là Lộ Bình gửi, dẫn người Ma Thiên Các vào cũng là Lộ Bình. Rốt cuộc cái tên này muốn làm gì đây?
Ông.
Ông —— ——
Nguyên khí bao vây xung quanh phi liễn, phi liễn đột nhiên thay đổi phương hướng bay về phía đệ nhất thánh địa, cũng chính là khu vực ở giữa toà sơn phong thứ nhất và toà sơn phong thứ hai, sau đó chậm rãi dừng lại.