Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 411

Chương 411
Đây là lý do Vân Thiên La lựa chọn đánh cờ với Lục Châu. Rất đơn giản, nếu hắn truyền bàn cờ này cho ba vị Tông chủ thì đó không phải là đại lễ mà chính là lưỡi hái của thần chết!
“Tổ sư gia, ngài đánh cờ với Ma Thiên Các chính là vì việc này?” Nam Cung Vệ nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy.”
Vân Thiên La chậm rãi xoay người lại. “Có biết vì sao lão phu muốn các ngươi phải dập đầu xin lỗi với Cơ huynh không?”
Ba người lại lần nữa lắc đầu.
Lần này ngay cả Kiếm thánh La Sĩ Tam sắc mặt khó coi ngồi gần đó cũng phải nhìn sang.
Vân Thiên La đạm mạc nói: “Lão phu có dự cảm… hắn sẽ tìm được phương pháp đột phá cửu diệp.”
“. . .”
Vừa dứt lời, cả thánh địa lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn tổ sư gia Vân Thiên La.
Nếu là ai đó nói câu này, sẽ không có người nào thèm để ý, lại còn khịt mũi coi thường. Nhưng người vừa nói chính là tổ sư gia Tam tông Vân Thiên La.
“Sao có thể?” Nam Cung Vệ tỏ vẻ không thể tin được.
“Cơ huynh lớn tuổi hơn lão phu. Nhưng vừa rồi khi lão phu đánh cờ với hắn lại cảm nhận được hắn có một cỗ sinh cơ sâu không thấy đáy. Đây không thể nào là loại sinh cơ tồn tại trên thân một người sắp đến đại nạn thọ mệnh.”
“. . .”
Trong lòng tam đại Tông chủ cuộn trào từng cơn sóng dữ.
Bọn họ nhớ lại vừa rồi Kiếm thánh La Sĩ Tam dùng một chiêu công kích quỷ khốc thần sầu nhưng lại bị Các chủ Ma Thiên Các hời hợt đánh bại chỉ bằng một chưởng nhẹ nhàng.
Đây… thật sự là việc mà một người sắp đến đại nạn thọ mệnh có thể làm ra?
“Các ngươi vốn đã không có lý, mà cho dù người đúng là các ngươi thì cơn giận này cũng phải nuốt xuống hết cho lão phu!”
Nói xong, Vân Thiên La xoay người bước ra khỏi thánh địa.
Ba người hoàn toàn ngây ngẩn.
Đám đệ tử xung quanh đồng thanh cất tiếng: “Cung tiễn tổ sư gia!”
——————
Xuyên Vân phi liễn vượt qua mấy chục tầng bình chướng, rời xa hai mươi toà sơn phong, tiến vào biển mây rộng khắp.
Tiểu Diên Nhi gãi đầu, nhớ lại lời Minh Thế Nhân vừa nói lúc nãy bèn hỏi: “Sư phụ… tứ sư huynh nói có lý, tại sao chúng ta không giết sạch Vân Tông đi?”
Lộ Bình lảo đảo suýt té. Xuyên Vân phi liễn lập tức hơi nghiêng ngả.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Lộ Bình chỉ muốn tát mình một cái cho tỉnh, sao tự nhiên lại nhanh mồm xung phong đi tiễn chân mấy vị đại lão này chứ? Lúc đó đầu mình bị cửa kẹp sao ta?
Nhưng nghĩ lại, đám trưởng lão nhược trí của La Tông chắc chắn sẽ chỉ trích hắn, thôi thì chạy lẹ cũng tốt, nghe các đại lão thảo luận mấy chủ đề cao cấp xem như có lời.
Tiểu Diên Nhi bổ sung thêm: “Như tên cầm lái phi liễn này chẳng hạn… chẳng phải chúng ta nên chém hắn thành tám khối sao?”
Phi liễn lại nghiêng ngả thêm một lần.
Lục Châu vừa vuốt râu vừa nhìn cảnh trời mây sông nước trước mặt.
Tiểu nha đầu đúng là đã tiến bộ hơn xưa rất nhiều, ít nhất nàng đã nghe hiểu đạo lý trong lời Minh Thế Nhân nói.
Không đợi Lục Châu trả lời, Minh Thế Nhân đã cười nói:
“Tiểu sư muội, nơi đó là địa bàn của Tam tông, có mấy chục tầng bình chướng và rất nhiều cao thủ, chúng ta không cần thiết phải trở mặt. Đương nhiên vẫn phải nói đạo lý, nếu không bọn họ lại truyền đi, cho là Ma Thiên Các chúng ta dễ bị ức hiếp.”
“Nha…”
“Còn nữa, chúng ta cũng phải nể mặt Vân Thiên La. Ông ta đánh cờ thiên địa với sư phụ, vì để trả lời câu hỏi của sư phụ nên đã hao tổn hai mươi năm thọ mệnh, người Ma Thiên Các chúng ta cũng hiểu đạo lý chứ. Muội nói xem có đúng không?”
Tiểu Diên Nhi gật đầu như gà mổ thóc. “Ta hiểu rồi, tạ ơn sư phụ.”
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu. Không đúng, muội nên cảm tạ sư huynh ta đây mới phải chứ?
Lộ Bình ngơ ngác, đại lão nên thảo luận chuyện cửu diệp hay thọ mệnh mới phải, sao lại biến thành mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này rồi?
[Ting — dạy bảo Tiểu Diên Nhi, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu liếc mắt nhìn thông báo của Hệ thống, âm thầm gật đầu.
Đúng lúc này, Lộ Bình đột nhiên chỉ tay về phía khu vực đen ngòm dưới đất, thốt lên: “Không đúng.”
Minh Thế Nhân lập tức bước tới đứng cạnh vị trí cầm lái để quan sát. Sau khi xem xong hắn nói: “Sư phụ, bên dưới xuất hiện tình trạng khô héo trong phạm vi lớn.”
Lục Châu chắp tay sau lưng đứng lên, tới rìa phi liễn nhìn xuống. Lãnh La, Phan Ly Thiên và Hoa Vô Đạo cũng lập tức theo sau.
Dưới mặt đất, toàn bộ cây cối trên ngọn núi đều trở nên khô héo, hoa cỏ cũng không còn chút sinh cơ nào.
“Bay chậm lại.”
“Tuân mệnh.”
Phi liễn giảm tốc độ rồi bay thấp xuống, chậm rãi lướt qua đám cây cối khô héo bên dưới.
Xuyên Vân phi liễn duy trì tốc độ đó, bay từ từ như một chiếc thuyền con trôi trên sông, phía sau kéo theo chiếc đuôi dài rồi dần dần bay đi mất.
Lộ Bình có thế nào cũng là trưởng lão trẻ tuổi nhất của La Tông, hắn không chỉ am hiểu luyện khí để chế tạo vũ khí mà còn cầm lái phi liễn rất tốt.
Cây cối và hoa cỏ bên dưới ngoại trừ bị khô héo trên diện tích lớn ra thì không còn gì bất thường.
Lộ Bình cố gắng nở nụ cười phục vụ các vị đại lão. Sau một khoảng thời gian quan sát, hắn phát hiện chỉ có vị đồ đệ nhỏ tuổi nhất mới có vẻ đơn thuần và dễ nói chuyện.
Thế là Lộ Bình quay đầu cười xán lạn với Tiểu Diên Nhi: “Cửu, cửu tiên sinh… ngài thấy ta cầm lái thế nào?”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái rồi nói: “Tàm tạm.”
Nếu là lúc trước, Lộ Bình mà dám hỏi nàng câu này sẽ bị nàng đập cho một phát.
Nhưng nghe lời Minh Thế Nhân nói, Tiểu Diên Nhi cảm thấy rất có đạo lý nên mới qua loa đáp lời Lộ Bình.
“A? Tàm tạm?” Lộ Bình gãi đầu. Không phải chứ, ngoại trừ lúc nãy xóc nảy hai lần ra thì còn lại đều suôn sẻ mà, sao lại bị đánh giá thấp như vậy?
“Kém xa tứ sư huynh ta.” Tiểu Diên Nhi đáp.
Lộ Bình liếc nhìn Minh Thế Nhân đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, ây dà, ngay cả tứ tiên sinh Ma Thiên Các cũng chỉ là người cầm lái? Xem ra vị trí lái phi liễn này của ta cũng rất là vinh quang nha!
Minh Thế Nhân quan sát khu vực héo rũ bên dưới, bỗng nói: “Sư phụ, khu vực khô héo đang ít đi.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Lãnh La đứng bên cạnh quan sát cũng nói: “Chuyện này không đơn giản… chẳng lẽ có người đang giở trò?”
Phan Ly Thiên nhớ tới cảnh tượng Hắc Mộc Sâm Lâm bị đại hoả thiêu đốt, nơi đó cũng khô héo một mảnh thế này. “Lão hủ nghi ngờ có người đang muốn làm chuyện nghịch thiên nên mượn sức sống của cây cỏ để sống tạm bợ.”
Đại lão rốt cuộc đã chịu thảo luận mấy chủ đề cao cấp. Lộ Bình liều mạng vểnh tai lên lắng nghe.
Lục Châu nói: “Kẻ muốn sống tạm bợ trong lịch sử có rất nhiều, nhưng không kẻ nào có kết cục tốt.”
Trong lịch sử tu hành giới, có rất nhiều tu hành giả vì muốn kéo dài thọ mệnh mà đã nghiên cứu ra đủ loại thủ đoạn… đám người này không có điểm tốt nào của bát diệp mà lại học đủ điểm xấu.
“Sư phụ, hay là để đồ nhi xuống dưới điều tra?” Minh Thế Nhân nói.
“Không cần.” Lục Châu nhìn về phía Ma Thiên Các. “Trước tiên cứ về Ma Thiên Các đã.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất