Chương 69: Nghiệt đồ lại gây chuyện
Quả nhiên.
Giang Ái Kiếm ôm bội kiếm mỉm cười xuất hiện trước mặt mọi người.
Lục Châu cũng rất hiếu kỳ gia hoả này chạy trốn khỏi phạm vi tấn công của âm công Phạn Âm Nhập Mộng như thế nào.
Hơn nữa hắn lại còn tìm được đến nơi này.
Người này đúng là âm hồn bất tán, có điều cũng là người thú vị, không đơn giản.
Giang Ái Kiếm nhìn lướt qua Triệu Sóc tướng quân, bèn lễ phép chào hỏi: “Chào Triệu tướng quân.”
Triệu Sóc chỉ gật đầu…
Mới vừa bị nghẹn một bụng tức, sao có thể có sắc mặt tốt với một người xa lạ được?
“Ái Kiếm… tham kiến đại sư.” Khi Giang Ái Kiếm đến trước mặt Lục Châu, hắn trở nên nghiêm chỉnh.
Tiểu Diên Nhi liếc mắt nói: “Da mặt ngươi thật dày!”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Người quá để ý mặt mũi sẽ không sống được lâu…”
Triệu Sóc kéo Giang Ái Kiếm lại… còn chưa kịp nắm chặt, Giang Ái Kiếm đã lẩn sang bên cạnh như cá chạch: “Triệu tướng quân, quân tử lôi kéo nhau rất là mất mặt.”
Sắc mặt Triệu Sóc cứng đờ, bèn nói: “Vị bằng hữu này, vừa rồi ngươi gọi lão tiên sinh là gì?”
“Đại sư, làm sao hả?” Giang Ái Kiếm nói.
“Đại sư?”
Giang Ái Kiếm quan sát Triệu Sóc rồi tặc lưỡi nói: “Ngươi là quan phủ… lại nói chuyện với đại sư lâu như vậy vẫn không biết đại sư là cao tăng của Phật môn?”
Ngữ khí của hắn rất bình thản, nghe không giống như có ý trào phúng.
Trong lòng Giang Ái Kiếm mặc dù cảm thấy vị quan gia này có hơi ngốc, nhưng cũng không muốn đắc tội hắn nên nói thẳng ra.
Lục Châu vuốt râu nói: “Giang Ái Kiếm… lão phu vừa vặn có việc muốn hỏi ngươi.”
“Đại sư mời hỏi, Giang Ái Kiếm biết gì nói nấy…” Giang Ái Kiếm cười tủm tỉm nói.
Đúng lúc này.
Một tên thị vệ đến bên cạnh Triệu Sóc nói nhỏ vào tai hắn mấy câu.
Sắc mặt Triệu Sóc biến hoá liên tục, sau đó thể hiện thái độ cực kỳ khiêm nhường, đến trước mặt Lục Châu khom người nói:
“Thì ra là cao tăng Phật môn! Triệu mỗ có mắt như mù không thấy thái sơn, mong đại sư thứ lỗi.”
Lần này thì hay rồi.
Thân phận hắn bị hiểu lầm càng lúc càng lớn.
Lục Châu cũng không muốn làm cao tăng Phật môn cái khỉ gì.
Nhưng chuyện này cũng không gây bất lợi cho hắn nên Lục Châu lười giải thích.
“Đại sư dùng lực lượng một người giải quyết nguy cơ ở Thánh đàn, đánh lui Đại Không Tự Không Huyền! Triệu mỗ vô cùng cảm kích.”
Nhữ Nam thành là địa bàn quản lý của Triệu Sóc hắn.
Nếu nơi này xảy ra chuyện thì hắn cũng không có trái ngọt để ăn.
Chuyện ở Thánh đàn hắn có nghe nói, vốn tưởng đó chỉ là thịnh điển để hoà hoãn mâu thuẫn chính đạo và ma đạo nên không có để ý. Bây giờ nghĩ lại mà sợ. Một cái thịnh điển nhỏ bé như vậy lại có thật nhiều cao thủ xuất hiện.
Lục Châu không quan tâm mấy chuyện này mà nhìn sang Giang Ái Kiếm: “Ngươi đúng là giảo hoạt.”
Giang Ái Kiếm cười hắc hắc: “Bảo mệnh mà thôi, để đại sư chê cười rồi…”
Lần này hắn cũng không dám nhắc đến chuyện mua lại thanh bảo kiếm kia nữa.
“Trác Bình cũng là người trong cung?” Lục Châu hỏi.
“Không sai, Triệu tướng quân cũng vậy, với cấp bậc của hắn có thể tiếp xúc với đủ loại nhân vật trong cung, có phải không nè?” Giang Ái Kiếm nháy mắt ra hiệu với Triệu Sóc.
Triệu Sóc thật chẳng biết phải nói gì. Con mẹ nó ngươi bán tin tức còn bắt lão tử chứng thực sao?
“Nói cho đúng thì Trác Bình nghe theo lệnh của đại nhân vật trong cung.” Triệu Sóc nói ra.
Lục Châu gật gật đầu.
Phải hay không đã không còn quan trọng.
Bây giờ hắn đã có thể tin chắc là có người trong cung muốn đối nghịch với Ma Thiên Các.
Ngọc Phi đến từ Tây Vực có hiềm nghi lớn nhất, nhưng cũng có thể có người cố ý lợi dụng nàng ta để châm ngòi ly gián.
Nhưng bây giờ nói tới mấy chuyện này thì xa xôi quá.
Cao thủ trong hoàng cung đông đảo, Lục Châu cũng không muốn vì một cấm chế vu thuật mà mạo hiểm.
Chỉ cần làm rõ ràng chuyện này là đủ.
Hiện giờ hắn phải nghĩ biện pháp tích luỹ điểm công đức để đề cao tu vi.
“Giang Ái Kiếm… ngươi tu luyện Đào Độn Chi Thuật?” Lục Châu hỏi.
Sắc mặt Giang Ái Kiếm cứng đờ.
Tựa như bị người ta nhìn thấu bí mật, hắn xấu hổ cười cười: “Đại sư kiến thức rộng rãi, tại hạ bội phục.”
Ngay lúc mọi người đang thảo luận.
Dưới lầu truyền tới âm thanh cấp báo.
“Triệu tướng quân, phía Đông báo lại, tứ ma đầu Ma Thiên Các đã rời khỏi Kim Đình Sơn, đang chạy về phía Dự Châu…”
Triệu Sóc nghe vậy lập tức nhíu mày.
“Phế vật! Chuyện cơ mật mà oang oang như vậy, sợ chưa đủ lộ hả?”
“…”
Giang Ái Kiếm gật gù nói: “Đã sớm nghe nói tới… tứ ma đầu Ma Thiên Các tên là Minh Thế Nhân, làm người giảo hoạt xảo trá, là một tên tiểu nhân biết thời biết thế, thường trước mặt một kiểu sau lưng một bộ…”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy, hai mắt toả sáng nói: “Thì ra hắn hư hỏng như vậy! Ngươi nói xem, cửu đồ đệ Ma Thiên Các như thế nào?”
Giang Ái Kiếm sờ cằm như thể hiểu rất rõ Ma Thiên Các:
“Vị cửu đồ đệ này rất không tệ… nhập môn trễ nhất nhưng lại là người có tu vi tiến bộ nhanh nhất, được xem là thiên tài yêu nghiệt trong giới tu hành. Nhưng tiếc là…”
“Tiếc là gì? Mau nói mau nói…” Tiểu Diên Nhi vội vàng thúc giục.
“Tiểu ma đầu này kinh nghiệm sống chưa nhiều, ra tay thường không có phân tấc, tính tình cổ quái… Đáng tiếc nàng ta gia nhập Ma Thiên Các, tương lai nhất định sẽ là ma đầu gây hoạ lớn nhất cho thiên hạ! A, tiểu nha đầu, ngươi trừng ta làm gì…”
Lục Châu thấy Tiểu Diên Nhi đã sắp nổi điên cắn người, bèn nói: “Dừng lại ở đây đi.”
Bận rộn cả ngày đúng là có hơi mệt. Tiểu Diên Nhi khẽ hừ một tiếng, đành bỏ qua cho hắn!
Triệu Sóc chắp tay nói với Lục Châu: “Ma đầu Ma Thiên Các một khi đã xuống núi nhất định sẽ làm ra chuyện tàn ác… Tại hạ đi thông tri cho danh môn chính đạo đề phòng hắn.”
Hắn vừa nói dứt câu.
Binh sĩ dưới lầu đã nói: “Tướng… tướng quân! Ma đầu kia… khi đến Thanh Châu đã bắt cóc không ít tiểu cô nương!”
Khoé miệng Triệu Sóc co giật liên hồi. “Đáng ghét! Triệu mỗ còn có việc, xin cáo lui trước!”
Trong lòng lại thầm may mắn, cũng may là hắn gây hoạ ở Thanh Châu chứ không phải ở Nhữ Nam thành… nhưng mà, lỡ như hắn đến Nhữ Nam thành thì phải làm sao đây?”
Lục Châu nhíu mày, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Đoạn thời gian này Minh Thế Nhân tỏ ra rất ngoan ngoãn quy củ… Loại chuyện ác như vậy thật sự là do hắn làm?
[Ting — đánh giết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên mã tặc, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Mã tặc?
“Triệu tướng quân, xin dừng bước.” Giang Ái Kiếm cười nói.
“Có chuyện gì?” Triệu Sóc nghi ngờ hỏi.
“Tứ ma đầu Ma Thiên Các rõ ràng đang hướng tới Dự Châu, mà rất có khả năng hắn sẽ đến Nhữ Nam thành.”
Hai mắt Triệu Sóc trừng lớn: “Sao ngươi biết được?”
Giang Ái Kiếm giơ ngón tay lên chỉ vào đầu mình, cười nói: “Thánh nữ trong Thánh đàn thịnh điển chính là ngũ đệ tử Ma Thiên Các. Người của Ma Thiên Các bị cướp, lão ma đầu phái người đuổi tới, chuyện này còn cần phải nghĩ sao?”
“Cái này…”
“Triệu tướng quân, tứ ma đầu tu vi cao thâm, lần trước xuất sơn đã là cường giả nửa bước Nguyên Thần cảnh, đến nay đã lâu như vậy, hẳn đã sớm tu thành pháp thân Bách Kiếp Động Minh. Ai có thể cản được hắn?” Giang Ái Kiếm ôm kiếm cười nói.
Triệu Sóc nhíu chặt chân mày.
Đúng là thời buổi rối ren, chuyện sau càng phiền phức hơn chuyện trước!
Giang Ái Kiếm nói: “Có đại sư Phật môn ở đây… ngươi không cầu xin đại sư hỗ trợ đi, chẳng lẽ muốn bỏ gần tìm xa, nhờ người trong cung giúp ngươi?”
Triệu Sóc nghe vậy, hai mắt lập tức toả sáng: “Bằng hữu một câu đã gõ tỉnh người trong mộng!”
Hắn xoay người lại, vô cùng cung kính, vô cùng thành khẩn nói với Lục Châu: “Khẩn cầu đại sư giúp Nhữ Nam thành vượt qua kiếp nạn, bắt lại tên ma đầu này tạo phúc cho bách tính Nhữ Nam thành!”
Tiểu Diên Nhi: “…”