Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 104: Lão phu luôn luôn nhân từ

Chương 104: Lão phu luôn luôn nhân từ
Phi liễn đỏ rực đã vỡ nát, nếu thật sự trong đó có cao thủ, sao có thể để mình rơi xuống đất thê thảm như vậy?
Điều này nói rõ ——
Bên trong phi liễn không có ai!
Không có một ai!
Không hề có kẻ gọi là cường giả xuất hiện!
Đợi chờ một lát cũng không thấy trong đám phế tích kia có người nào bước ra.
“Trống rỗng?”
Lục Châu vuốt râu gật đầu.
Dùng năm tấm thẻ đạo cụ là chuyện ngoài dự đoán.
Cũng may thế cục từ đầu đến cuối đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Nếu là một bầy tu hành giả Thần Đình cảnh nhào tới thì hắn mới không biết phải làm gì.
Tiểu Diên Nhi lộ vẻ vui mừng, nàng dẫn đầu phá tan không khí yên tĩnh, vui cười nói: “Sư phụ thật lợi hại!”
Lục Châu vuốt râu lạnh nhạt nói: “Cảm thấy thế nào rồi?”
“Con không sao… lúc nãy cũng chỉ hơi choáng váng mà thôi, bây giờ tốt hơn nhiều.” Tiểu Diên Nhi đến bên cạnh Lục Châu.
Thái Thanh Ngọc Giản còn có tác dụng chống lại hiệu quả của vu thuật?
Đám mê vụ màu tím đã tiêu tán được bảy, tám phần.
Bên ngoài vẫn còn không ít binh lính và tu hành giả đang chờ tấn công…
Lục Châu nhìn thoáng qua Đinh Phồn Thu. Những người này đã không còn năng lực ngăn cản hắn rời đi.
Không cần lo lắng.
Hắn lại bắt đầu chú ý tới Đinh Phồn Thu.
Khụ khụ!
Khụ khụ khụ…
Đinh Phồn Thu ho khan kịch liệt.
Ánh mắt Lục Châu nhìn Đinh Phồn Thu, vốn hắn định mua bổ sung một tấm thẻ đạo cụ Một Kích Chí Mạng nữa, nhưng thấy Đinh Phồn Thu bị thương, lại đang bị vu thuật ảnh hưởng nên tu vi giảm nhiều, hắn lập tức thay đổi chủ ý.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước đến bên cạnh Đinh Phồn Thu.
Không có Trần Trúc, hắn chỉ có thể tìm hiểu mọi chuyện từ tên Đinh Phồn Thu này.
Dù phải nghiêm hình tra tấn, dùng lực chấn nhiếp hắn cũng phải tra ra cho bằng được.
Nhưng mà…
Đinh Phồn Thu vội vàng nhịn xuống cơn đau trúng tên ở giữa ngực mà quỳ xuống nói: “Vãn bối có mắt mà không thấy thái sơn, kính mong tiền bối thứ tội!”
Nói xong hắn lại ho khan một trận, tư thế oai vệ khi giả mạo Ma Thiên Các không còn sót lại chút nào!
Tiền bối?
Lục Châu vừa vuốt râu, vừa gật đầu.
“Ngươi gọi lão phu là tiền bối… có hơi buồn cười.”
Lục Châu vẫn tỏ ra rất lạnh nhạt.
Đinh Phồn Thu tỏ ra thương xót nói: “Ta đã giả mạo Ma Thiên Các, tội này khó có thể tha… Nhưng lão tiền bối giết chết Trần Trúc chính là đã báo thù cho đồ nhi của ta. Theo lý ta vẫn phải cảm tạ người!”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho hai tên đệ tử.
Hai tên đệ tử nghe vậy, vội vàng bò tới, không ngừng dập đầu.
“Tạ ơn tiền bối!”
“Tạ ơn tiền bối!”
[Ting — nhận được hai người lễ bái, thu hoạch được 2 điểm công đức.]
Bọn tiểu nhân dối trá không hề thành kính!
Lục Châu vẫn mặt dày tỏ ra bình thường, không lộ vui giận, hắn vuốt râu chậm rãi nói: “Lão phu hỏi, ngươi phải thành thật trả lời.”
“Vãn bối biết gì sẽ nói nấy!”
“Rất tốt.”
Lục Châu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nói ra thân phận thật sự của ngươi.”
Đinh Phồn Thu không dám tiếp tục trang bức, đành kể: “Vãn bối là Đinh Phồn Thu, đến từ Vân Tông, ba người này thật sự là đệ tử của vãn bối.”
Tiểu Diên Nhi khẽ hừ một tiếng. “Chỉ có chút bản lãnh như vậy cũng dám giả mạo Ma Thiên Các, đồ không biết xấu hổ.”
Ách…
Trong lòng Đinh Phồn Thu khổ mà không thể nói.
Pháp thân ngũ diệp kim liên đâu có kém lắm đâu…
“Tại sao lại giả mạo Ma Thiên Các?” Lục Châu vuốt râu hỏi.
Đinh Phồn Thu hơi do dự.
Nhưng rồi vẫn đáp: “Bẩm lão tiền bối, Vân Thiên La tam tông có rất nhiều đệ tử đã chết vào tay của Ma Thiên Các. Mấy trăm năm trước Ma Thiên Các từng huỷ đi ngàn kiện vũ khí của tam tông khiến tam tông bị tổn thương căn cơ, đến nay vẫn chưa khôi phục lại. Vãn bối nhận lệnh…” Nói đến đây, hắn chợt dừng lại.
“Nói.” Lục Châu trầm giọng gằn một tiếng.
“Vãn bối nhận lệnh giả mạo danh tiếng Ma Thiên Các đi gieo tiếng ác khắp nơi.” Đinh Phồn Thu cắn răng nói.
Lục Châu lắc đầu, thấp giọng thở dài: “Vân Tông là tông môn đứng đầu trong tam tông, đường đường là danh môn chính phái lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế?”
“Ma Thiên Các làm vô số chuyện ác, vãn bối chỉ là nhận lệnh dùng gậy ông đập lưng ông!”
Vù!
Một đạo cương phong đánh tới! Chát!
Đánh vào mặt Đinh Phồn Thu, bên má hắn nóng rát in hằn năm dấu ngón tay.
“Tiền bối người…” Đinh Phồn Thu lảo đảo lui lại, không biết nên làm gì.
Một tát này của Lục Châu vô cùng cứng rắn khiến hắn không dám có ý niệm phản kháng!
“Lão phu hỏi ngươi lần nữa, xương cốt kia có bí mật gì?”
Bị đánh cho một bạt tai, Đinh Phồn Thu đã trở nên trung thực hơn.
Hắn che má đáp: “Xương cốt của Bạch Dân có thể phá được kiếp nạn ngàn năm!” Đinh Phồn Thu có hơi mù mờ, thấp giọng nói, “Tiền bối có kiến thức rộng rãi, hẳn là đã nghe thấy điều này.”
Bạch Dân có một đoạn xương cốt có thể phá được thọ mệnh cực hạn của con người?
Lục Châu lại lục tìm mớ ký ức trong não hải.
Cơ Thiên Đạo đã tung hoành ngàn năm, rong ruổi khắp thiên hạ, chuyện quan trọng như vậy sao hắn có thể không có lấy một chút ấn tượng nào chứ?
Tìm kiếm một lát, Lục Châu vẫn không thu hoạch được gì.
Hắn không hồi tưởng nữa mà tiếp tục hỏi: “Khối xương cốt này đã tìm được chưa?”
Đinh Phồn Thu lắc đầu nói: “Trong cung đã tìm kiếm liên tục mười năm vẫn chưa tìm thấy. Chúng ta càng không có cơ hội!”
Tiểu Diên Nhi cười nhạo: “Đúng là một đám đần độn… Đại kiếp nạn về thọ mệnh không ai có thể phá được, chủ nhân của đoạn xương đó cũng đã chết rồi, ngươi còn trông cậy vào một đoạn xương giúp phá đại nạn, thật là cười chết ta.”
Lời này của nàng khiến Đinh Phồn Thu á khẩu không thể đáp lời.
Chuyện này khiến Lục Châu nhớ tới vị vua Tần Thuỷ Hoàng trên Địa Cầu, vì muốn được trường sinh mà cho người tìm thuốc trường sinh ở khắp nơi, không tiếc đại giới.
Tất cả mọi người trong tu hành giới đều phải chịu đựng kiếp nạn này, nhưng vẫn luôn có kẻ không cam lòng, muốn thử bằng nhiều cách.
Chẳng lẽ Hoàng đế Đại Viêm cũng không cam lòng như vậy?
Trong lúc Lục Châu đang suy tư.
Các binh lính phụ cận bến tàu và những tu hành giả cấp thấp kia bắt đầu chậm rãi tiến lại gần.
Mấy ngàn tên binh lính và nhóm tu hành giả Ngưng Thức cảnh, Phạn Hải cảnh, Thần Đình cảnh… đông như kiến cỏ.
“Bọn hắn đã trúng vu thuật đại trận… không còn sức chống cự nữa đâu, đừng sợ.”
“Kẻ xâm nhập cấm địa phải chết!”
Sắc mặt Lục Châu bình tĩnh nhìn đông đảo binh lính và tu hành giả đang lại gần.
Tiểu Diên Nhi vừa hoạt động gân cốt vừa nói: “Sư phụ, để con đối phó bọn họ.”
Lục Châu khoát tay nói: “Không cần.”
“A?”
“Bệ Ngạn.”
Song quyền nan địch tứ thủ.
Tiểu Diên Nhi cho dù lợi hại đến mấy cũng không thể xử lý mấy ngàn binh lính và mấy trăm tên tu hành giả được, quả thực rất tốn sức.
Lục Châu gọi một tiếng.
Từ cánh rừng phía sau lưng đám binh lính, thân ảnh Bệ Ngạn bỗng xuất hiện.
Nó kêu lên một tiếng trầm thấp khiến đám binh lính và tu hành giả quay đầu lại nhìn.
“Tiếng gì vậy?”
“Con hổ à?”
“Ở nơi đây sao có thể có hổ được nhỉ?”
Ngay khi cả đám người đang cảm thấy kỳ quái, bóng dáng Bệ Ngạn càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Thân mình cao lớn và hai chiếc răng nanh lộ ra ngoài của nó đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.
Bệ Ngạn quả nhiên không bị vu thuật ảnh hưởng.
“Đây là…”
“Hung thú?”
Gràooooo ——
Bệ Ngạn gầm lên một tiếng rung chuyển cả núi rừng.
Đám binh lính bị doạ đến mức hai chân run rẩy.
Đây nào phải hung thú bình thường… mà là một con hung thú cực kỳ mạnh mẽ.
Nhân loại chỉ có tu hành giả cường đại mới có thể thuần phục được loại hung thú này, biến nó thành toạ kỵ cho mình.
Bệ Ngạn nhào về phía đám người!
Mạnh mẽ và yếu ớt trở nên đối lập vô cùng rõ ràng.
Trong nhất thời, chân cụt tay đứt văng khắp nơi, máu me đầy trời.
“Chạy thôi!”
“Mau rút lui!”
“Thần Đình cảnh tập hợp!”
Tu hành giả Phạn Hải cảnh trở xuống không thể không lùi lại.
Đám binh lính càng không chịu nổi một kích, toàn bộ bị đánh bay.
Sức chiến đấu của Bệ Ngạn cực kỳ cường hãn, đặc biệt là ở trước mặt đám nhân loại nhỏ bé này, trông nó càng thêm hung tợn.
Nhóm tu hành giả Thần Đình cảnh đánh ra đủ loại thủ ấn và phi kiếm.
Ầm ầm ầm!
Bệ Ngạn không mảy may bị thương, ngược lại còn bị chọc giận.
Gràoooo —— ——
Bệ Ngạn trở nên cuồng bạo!
Nó nhảy lên không trung, lao về phía đám tu hành giả!
Đừng quên nha… Bệ Ngạn biết bay!
Nó không phải như Tượng Vương đâu!
“Ôi mẹ ơi, hung thú biết bay!”
Soạt soạt!
Tu hành giả kia đến cơ hội trốn cũng không có, bị móng vuốt của nó đập một phát tan tành mây khói.
Bệ Ngạn bay khắp nơi đánh giết, hiện trường trở nên hỗn loạn vô cùng.
Đoàn đội không có tổ chức và kỷ luật trong chớp mắt bị xâu xé thành năm bè bảy mảng.
Mấy ngàn binh lính sợ hãi chỉ có thể lùi lại.
“Rút lui!!!”
“Nó không bị vu thuật ảnh hưởng! Điều này sao có thể?!”
Ầm ầm ầm!
Một cái tát của Bệ Ngạn lập tức lấy đi một mạng người!
Hung mãnh vô cùng.
Nếu đây là nhân loại… bọn họ sẽ không e ngại, đánh không lại thì chậm rãi hao tổn năng lượng của hắn là được… Nhưng bây giờ bọn họ đang đối mặt với một con quái thú không có nhân tính, dường như nó còn không biết mệt là gì!
Người bình thường góp vui làm chi?
Lục Châu khoát khoát tay, ra hiệu cho Bệ Ngạn tấn công đám tu hành giả.
“Lão phu luôn luôn nhân từ, người bình thường thì tha đi, chuyên tâm đối phó với tu hành giả thôi.”
Đinh Phồn Thu: “? ? ?”
Hai tên đệ tử: “? ? ?”
Lời này có gì đó sai sai…
Nhưng lão tiền bối đã nói vậy, bọn họ cũng không thể nói gì, chỉ biết gật đầu liên tục hùa theo.
Tiểu Diên Nhi không ngừng vỗ tay reo hò khen hay.
Năng lực chiến đấu của Bệ Ngạn cường hãn vượt quá sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Có không ít binh lính bình thường đứng bên dưới bắn tên, nhưng đáng tiếc uy lực của cung tiễn kia chỉ có thể gãi ngứa cho Bệ Ngạn.
Theo mệnh lệnh của Lục Châu.
Bệ Ngạn mặc kệ đám binh lính đó, chỉ liên tục bay tới bay lui trên bầu trời.
Tình cảnh này chợt khiến hắn nhớ tới trò chơi Rắn Săn Mồi!
[Ting — đánh giết một tên Phạn Hải cảnh, thu hoạch được 20 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên Ngưng Thức cảnh, thu hoạch được 5 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên Thần Đình cảnh sơ kỳ, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Không ngờ năng lực chiến đấu của Bệ Ngạn lại cường đại đến như vậy.
Có nó giúp hắn thu hoạch điểm công đức, sau này việc tích luỹ điểm cũng sẽ dễ dàng hơn một chút.
Đinh Phồn Thu trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh này.
Đây là…
Toạ kỵ cấp truyền thuyết?
So sánh với nó, Tượng Vương của hắn chỉ là rác rưởi trong rác rưởi.
Lúc này Tượng Vương vẫn còn nằm trên mặt đất, trên người không có vết thương, nó còn đang bận giãy giụa để thoát khỏi vu thuật đại trận, không có sức chiến đấu cường đại như Bệ Ngạn.
Đinh Phồn Thu bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Bệ Ngạn đập tan đám tu hành giả cấp thấp, còn lại một nhóm tu hành giả đã chạy trốn khắp nơi.
Thấy đã khá ổn, Lục Châu phất phất tay ra lệnh cho Bệ Ngạn trở về.
Điểm công đức của hắn tăng thêm 800 điểm, không nhiều lắm, vì đám tu hành giả này tu vi quá thấp nên điểm ban thưởng cũng ít đến đáng thương.
Bệ Ngạn phục tùng mệnh lệnh đi về phía Lục Châu.
Khi đi ngang qua Tượng Vương, trong mắt nó hiện lên vẻ ngạo nghễ.
Tượng Vương co rụt người về sau, toàn thân khẽ run.
Nó thần phục. Nó sợ hãi.
Đây chính là sự chênh lệch giữa toạ kỵ cấp truyền thuyết và toạ kỵ cấp sử thi.
Không ở cạnh nhau thì thôi… vừa đặt cạnh nhau một cái đã thấy khác biệt đến một trời một vực.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất