Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 109: Tiếc ơi là tiếc

Chương 109: Tiếc ơi là tiếc
Tư Vô Nhai chậm rãi nói: “Ma Sát Tông muốn cấu kết với Chính Nhất Đạo, ta há có thể để cho bọn chúng được toại nguyện. Nhậm Bất Bình của Ma Sát Tông thực lực chưa rõ, trong thiên hạ này người có thể hàng phục hắn cũng không nhiều. Đại sư huynh luôn luôn khiêm tốn, không thể ra mặt, nhị sư huynh hành tung quỷ dị… còn những cao thủ khác chỉ sợ chúng ta không dùng được.”
“Nhị sư huynh thích khiêu chiến cao thủ… hay là để nhị sư huynh thử xem?” Chư Hồng Cộng dè dặt nói.
“Người ta phái đi đều chưa đến ba ngày đã bị nhị sư huynh doạ cho chạy mất. Huống hồ… Vì chuyện của Phạm Tu Văn mà nhị sư huynh đã có chút tức giận.” Tư Vô Nhai lắc đầu nói.
“Nhị sư huynh luôn đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ, ngay cả huynh ấy mà cũng tức giận thì… dẹp đi là vừa.” Chư Hồng Cộng run rẩy lắc đầu.
Tư Vô Nhai chắp tay rảo bước.
Đi đến một nơi có tầm nhìn khoáng đạt trong rừng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Ngọc đàn.
“Sư phụ lão nhân gia người xuất hiện ở đây đúng là bất ngờ… nhưng mà kế hoạch của chúng ta về cơ bản đã hoàn thành. Thông tri cho người của đệ rút về.”
“Được.”
“Mặt khác…”
Tư Vô Nhai dừng lại một lúc rồi nở nụ cười. “Sư phụ lão nhân gia người có ý muốn tha cho đệ…”
“Ta cũng cảm thấy vậy… Vừa rồi đúng là doạ chết ta mà!” Chư Hồng Cộng lắc đầu liên tục, không dám nghĩ tới nữa.
“Với bản tính của sư phụ sao có thể tuỳ tiện thả đệ rời đi? Ta hoài nghi bên cạnh sư phụ có cao nhân tương trợ.” Tư Vô Nhai nhớ lại đoạn thời gian trước, Ma Thiên Các đã thu nhận vài người, có lẽ trong số đó có một số người có đầu óc.
“Làm gì có cao nhân nào, chỉ có tiểu sư muội dữ dằn hết sức… thiếu chút nữa là muội ấy nhảy xuống cắn ta rồi.” Chư Hồng Cộng bất đắc dĩ nói.
Tư Vô Nhai lườm hắn, không thèm nói gì nữa.
Nói chuyện với cái tên đầu heo này chẳng thà nói với đầu gối còn hơn.
“Đi thôi.”
Tư Vô Nhai hơi nâng tay phải lên, một ống tròn được đúc bằng vàng ròng xuất hiện, hai đầu hiện ra kim quang, ở trên thân ẩn hiện ánh tím, trông nó sáng rực rỡ lung linh. Đây chính là vũ khí Khổng Tước Linh cấp thiên giai của Tư Vô Nhai.
Hắn nhẹ nhàng vẩy một cái!
Vù!
Ám khí trong ống tròn xạ kích về phía một cây đại thụ gần đó.
Những ám khí kia trông chói lọi xinh đẹp không khác gì bản thân Khổng Tước Linh.
Ầm ầm ầm!
Toàn bộ ám khí ghi chặt vào thân cây.
Tư Vô Nhai và Chư Hồng Cộng nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lắc mình một cái đã biến mất khỏi khu rừng.
Những ám khí sáng rực rỡ kia chính là nguyên khí ngưng tụ thành cương ấn màu vàng kim, trông mỹ lệ như một chiếc lông vũ bằng vàng ròng.
Nhưng mà ngay lúc ám khí xinh đẹp kinh người này xuất hiện làm mờ tầm mắt người khác, nó đã cướp đi một sinh mạng.
Răng rắc ——
Cây đại thụ che trời ầm ầm đổ xuống, mà bên cạnh đó, một tên tu hành giả lén lén lút lút đã trợn trừng hai mắt nhìn ám khí trên ngực mình, trong mắt đều là sợ hãi.
Khổng Tước xoè đuôi, sinh mệnh đình chỉ.
Tên tu hành giả lén lút này ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
Cùng lúc đó.
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn bay đến Thanh Ngọc đàn.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, trên quảng trường của Thanh Ngọc đàn có không ít người.
Tuy Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, nhưng từ đầu đến cuối nó chỉ là nơi để Chính Nhất Đạo luận kiếm tu hành.
“Sư phụ, ở đằng kia.”
Bệ Ngạn bay thấp xuống theo mệnh lệnh của Lục Châu.
Nhóm tu hành giả đứng trên Thanh Ngọc đàn đều lộ vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Bệ Ngạn.
“Đó là ai?”
“Cẩn thận, mọi người đề phòng!”
“Thật to gan, dám tự ý tiến vào Thanh Ngọc đàn!”
Mười mấy tên tu hành giả mặc phục bào màu xanh đen đều rút kiếm ra.
Đồng thời còn có một số tu hành giả mặc trường bào màu đen đang nghi hoặc nhìn lên không trung.
Lục Châu cất cao giọng nói: “Hoa Vô Đạo đang ở đâu?”
“Hoa Vô Đạo?”
Nhóm tu hành giả đứng trên Thanh Ngọc đàn đưa mắt nhìn nhau.
“Thanh Ngọc đàn là thánh địa tu hành của Chính Nhất Đạo chúng ta, vị lão hữu này không mời mà tới, có vẻ không hay cho lắm?”
Tiểu Diên Nhi không nhịn được, bật cười ha hả.
Lục Châu nhàn nhạt nhìn nàng, Tiểu Diên Nhi lập tức ngậm miệng lại, trở nên nhu thuận nghiêm túc.
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía tu hành giả vừa nói, quát lên: “Ta muốn tới thì tới, còn cần các ngươi mời hay sao? Nhàm chán!”
Lục Châu không lập tức hạ xuống đất.
Dù sao đây cũng là địa bàn của Chính Nhất Đạo, nếu biết hắn chính là đại ma đầu vậy nguy hiểm sẽ tràn tới từ bốn phương tám hướng.
Có thể không lãng phí thẻ đạo cụ thì phải cố hết sức tiết kiệm…
Con đường tu hành còn rất dài, lỡ như hắn sử dụng thẻ đạo cụ nhiều tới mức giá cả lên tới trên trời mà tu vi chưa kịp đề thăng thì coi như xong đời.
Ngay lúc Lục Châu đang nghĩ ngợi linh tinh.
Đoạn Hành đã ngự không mà tới.
Hắn đáp xuống Thanh Ngọc đàn, chắp tay nói với tất cả mọi người: “Chư vị, vị này chính là Phật môn đại sư mà ta từng kể cho mọi người nghe. Đây chính là người tại Thánh đàn ở Nhữ Nam thành đã dùng một chiêu giết chết tên trọc… hoà thượng Không Huyền kia!”
Hắn vừa nói một nửa đã tiện miệng sửa lại, ở trước mặt đại sư sao hắn dám mắng Không Huyền là con lừa trọc?
“Đại sư?” Đám người đều cả kinh.
Đệ tử Chính Nhất Đạo vừa nhăn nhăn nhó nhó vừa kinh ngạc.
Đệ tử Ma Sát Tông thì ngược lại, đều chắp tay vái chào.
“Tham kiến đại sư!”
Lục Châu khống chế Bệ Ngạn từ từ hạ xuống Thanh Ngọc đàn.
Bệ Ngạn cũng rất ngoan ngoãn, không hề rời đi mà ngồi xổm ngay ngắn bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại nhe răng nhanh ra.
Đám đệ tử Chính Nhất Đạo thấy vậy đều thầm nuốt nước bọt, không rõ đang sợ hãi hay là thèm thuồng.
“Tại hạ là Trương Sở, Ngũ trưởng lão của Chính Nhất Đạo, tham kiến đại sư.” Trương Sở bước ra.
Hắn dẫn đầu chào, đám đệ tử cũng chắp tay hành lễ theo.
Lục Châu chỉ vuốt râu gật đầu, thản nhiên nói: “Trương Viễn Sơn đâu rồi?”
Ngũ trưởng lão Chính Nhất Đạo Trương Sở khom người nói: “Thanh Ngọc đàn có khách quý đến thăm… Đột nhiên Tà Vương của Ma Thiên Các đến đây gây sự nên Chưởng môn đành rời đi trước cùng với vị khách quý. Đại sư có thể ở lại Thanh Ngọc đàn chờ Chưởng môn quay về.”
Đoạn Hành cũng nói theo: “Hầy, đều tại kẻ này nháo sự… Thật là đáng tiếc, vừa rồi nếu đại sư bắt lấy hắn thì chuyện hôm nay đã có thể giải quyết, tiếc ơi là tiếc.”
Lục Châu cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu không phải tại lão bát và lão thất làm chuyện xấu thì nói không chừng hắn đã có thể gặp được Trương Viễn Sơn và Hoa Vô Đạo.
Càng đáng tiếc hơn là tấm thẻ Lồng Giam Trói Buộc không sử dụng thành công.
Có điều… Thanh Ngọc đàn vẫn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, ở Thanh Ngọc đàn cũng có bày bố đại trận. Nếu muốn đối phó với Trương Viễn Sơn, hắn nhất định phải dốc hết vốn liếng mua thẻ đạo cụ.
Vì đối phó một người mà lãng phí thật nhiều thẻ đạo cụ, hoàn toàn không có lời!
Vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Lỡ như chơi lố thì đến mạng già của hắn cũng không giữ nổi chứ đừng nói tới việc điều tra chân tướng Ngư Long thôn.
Lục Châu không có nhiều thời gian dành cho bọn họ.
Hắn tuỳ ý nhìn lướt qua đám đệ tử đứng trên Thanh Ngọc đàn, một phần nhỏ trong số đó là Thối Thể cảnh, đa số là tu hành giả vừa tiến vào Thông Huyền cảnh. Có một ít Ngưng Thức cảnh, còn lại là Phạn Hải cảnh. Chỉ có một hai người đứng đầu là Thần Đình cảnh.
Lãng phí thẻ đạo cụ vào mấy tên này đúng là không có gì hay.
Lục Châu vuốt râu hỏi: “Hoa Vô Đạo đã về Vân Tông rồi?”
“Mấy năm nay Hoa trưởng lão vẫn một mực bế quan ở Vân Tông, khó khăn lắm mới xuất quan một lần… hẳn là sẽ không về Vân Tông nhanh như vậy.” Có người đáp lời hắn.
Đoạn Hành chắp tay nói: “Hai mươi năm trước Hoa Vô Đạo đại bại trong tay Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các, việc này đã trở thành tâm ma của ông ta, nếu không loại bỏ tâm ma sợ là cả đời này không thể tiến bộ. Cho nên… rất có khả năng Hoa Vô Đạo muốn dùng phương pháp đối diện với tâm ma, đi đến Ma Thiên Các.”
Đám người lộ vẻ kinh ngạc.
Một số đệ tử biết việc này cũng lên tiếng nghị luận.
“Suốt hai mươi năm tu vi chưa hề tịnh tiến, Hoa trưởng lão làm như thế chẳng khác gì tự đi chuốc khổ vào người.”
“Người có chí riêng. Có lẽ trong hai mươi năm Hoa trưởng lão đã có thủ đoạn khác cũng không chừng.”
“Ta thiết nghĩ… quãng thời gian trước tứ đại hắc kỵ Ám bộ của Thần Đô đến Ma Thiên Các, tới nay vẫn chưa về, với thủ đoạn của lão ma đầu thì sợ là dữ nhiều lành ít rồi.”
“Tứ đại hắc kỵ? Chính là Phạm Tu Văn, kẻ đứng đầu trên Hắc Bảng ba trăm năm trước mà trưởng lão từng nói?”
Càng nghị luận, đám người càng cảm thấy không xong.
Ngay cả kẻ đứng đầu Hắc Bảng là Phạm Tu Văn đến Ma Thiên Các còn không rõ sinh tử thế nào, thì người hai mươi năm nay đều dậm chân tại chỗ như Hoa Vô Đạo sao có thể là đối thủ của lão ma đầu?
“Im lặng!” Ngũ trưởng lão quát lớn một tiếng. “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của các ngươi kìa. Chỉ thảo luận vài ba câu đã sợ tới mức này, nếu lão ma đầu thật sự đứng trước mặt các ngươi thì chắc các ngươi đã sợ vỡ mật ra rồi?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất