Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 114: Ta đã không còn là ta của năm đó

Chương 114: Ta đã không còn là ta của năm đó
Trong mật thất.
Lục Châu liên tục sử dụng cương khí để oanh tạc chiếc rương kia.
Sau một lúc lâu, chiếc rương vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả một dấu vết để lại cũng không có.
Rương mở không ra… vậy thì được tích sự gì? 2.000 điểm công đức cứ thế mà mất trắng à?
Lục Châu cúi người xuống, cẩn thận quan sát.
Ngoại trừ trên nắp rương có khảm những hình thù kỳ lạ ra thì không còn chỗ nào đặc biệt.
Lục Châu chợt nhớ tới thanh vũ khí Vị Danh Kiếm của hắn.
Chiếc rương rắn chắc này đụng độ với Vị Danh thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn nâng tay phải lên, trong lòng bàn tay xuất hiện thanh Vị Danh Kiếm lung linh tinh xảo.
Tiện tay huơ một cái.
Choang!
Vị Danh Kiếm và chiếc rương thần bí va chạm, tia lửa văng khắp nơi!
Lục Châu lập tức cầm Vị Danh Kiếm kiểm tra, không có dấu vết, cũng không có tổn hại.
Lại nhìn về phía chiếc rương…
Hệt như Vị Danh Kiếm, cũng hoàn hảo không có chút tổn hại nào, chỉ là trên rương có một vết trầy nhỏ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, vết trầy trên rương đột ngột biến mất như thể vừa bị chiếc rương dung hợp.
Như vậy có thể thấy được Vị Danh Kiếm mạnh mẽ hơn một bậc.
Nhưng chất liệu của chiếc rương này cực kỳ quỷ dị, nó có khả năng trở lại hình dạng ban đầu.
Vị Danh Kiếm ngay cả vũ khí thiên giai của hắc kỵ cũng có thể chặt đứt, vậy chất liệu chiếc rương này còn mạnh hơn thiên giai thông thường.
Lục Châu đứng dậy.
Hắn quyết định từ bỏ việc tiếp tục nghiên cứu cái rương.
Hệ thống đã bán chiếc rương này cho hắn, vậy tất nhiên là nó có điểm hữu dụng.
Quá mức gấp gáp cũng chẳng làm được gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, rồi hắn sẽ tìm ra phương pháp.
“Thiên thư.”
Lục Châu ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Trải qua một đoạn thời gian dài để lĩnh hội, Lục Châu phát hiện bây giờ hắn đã có thể dễ dàng rơi vào trạng thái đắm chìm trong lĩnh ngộ.
Hắn cũng chẳng cần phải thông qua nội dung của quyển Thiên Thư Chi Nhân để lĩnh ngộ mà chỉ cần tiến vào trạng thái nhập định, trong não hải sẽ tự động hiện lên văn tự của Thiên thư. Từng ký hiệu con chữ như hình ảnh trên tivi, cứ tuần tự phát đi phát lại trong đầu hắn.
Cùng lúc đó.
Tại phòng nghị sự Thanh Ngọc đàn của Chính Nhất Đạo.
Ngũ trưởng lão Trương Sở kể lại đầu đuôi sự tình cho Chưởng môn Trương Viễn Sơn nghe.
Hắn vừa kể vừa chảy nước mắt nước mũi khiến các trưởng lão khác không khỏi lắc đầu.
“Chưởng môn, Ma Sát Tông Nhậm Bất Bình cố ý dẫn ngài đi, rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn. Cơ Thiên Đạo thừa lúc ngài vắng mặt mà xông vào, giết chết Trương trưởng lão! Ta đã nói ngay từ đầu là bọn ma đạo không đáng tin mà!”
“Trương Sở, ngươi chắc chắn là đã nhìn thấy Cơ Thiên Đạo của Ma Thiên Các chứ? Còn có tên Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung?” Trương Viễn Sơn chắp tay nói.
“Thiên chân vạn xác… Cho dù ta nói láo thì lúc ấy trên Thanh Ngọc đàn cũng còn rất nhiều đệ tử chứng kiến, đều có thể đứng ra làm chứng!” Trương Sở giơ tay lên. “Ngón tay này của ta chính là bị Kiếm Ma dùng một kiếm chém đứt!”
Trong lòng mọi người cả kinh.
“Kiếm Ma xuất thủ mà ngươi còn đứng được ở đây sao?”
“Ta… ta…”
“Đủ rồi.”
Trương Viễn Sơn quát lớn một tiếng, toàn bộ sảnh đường trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều không dám nói chuyện, ánh mắt tập trung nhìn về phía Chưởng môn.
Trương Viễn Sơn nhíu mày, cất cao giọng nói: “Chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, trước khi có chứng cứ xác thực, đừng có tự tiện suy luận võ đoán. Chuyện Trương Thu Trì trước cứ gác lại đã…”
“Trương trưởng lão phải chết vô ích rồi sao?”
“Sao hả? Ngươi định đi báo thù cho hắn?” Trương Viễn Sơn hỏi ngược lại.
Câu hỏi này khiến cả phòng nghị sự đều lặng ngắt như tờ.
Người nào dám đến Ma Thiên Các kiếm chuyện?
Ám bộ tứ đại hắc kỵ của Thần Đô sau khi đến đó đều không còn ai trở về.
Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền, kẻ duy nhất trong thiên hạ này dựa vào Ma thiền đạt được đến cảnh giới Nguyên Thần cảnh cũng phải táng thân ở Ma Thiên Các, những người khác còn ai dám đi?
Điều duy nhất bọn họ có thể làm lúc này chỉ là chờ đợi.
Chờ đợi kiếp nạn chân chính của Cơ Thiên Đạo kéo tới!
Đến lúc đó, Ma Thiên Các sẽ không còn tồn tại nữa.
Cùng lúc đó.
Ở Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn mấy chục dặm đường.
Một lão giả và một trung niên nam tử đang uống trà nghỉ ngơi.
Trung niên nam tử hơi do dự rồi cũng nói ra: “Sư phụ, thật sự phải đến Ma Thiên Các sao? Nghe nói những người đó đều là ma đầu tội ác chồng chất, nếu người xảy ra điều gì bất trắc…”
Lão giả thở dài, lắc đầu. “Hai mươi năm qua vi sư đã do dự quá nhiều lần. Có đôi khi vì sợ hãi, có đôi khi vì lo lắng đến thanh danh của Vân Tông, cũng có lúc vì nghĩ, lỡ như Cơ Thiên Đạo đã già không đánh nổi nữa thì tâm kết này sẽ theo vi sư xuống dưới mồ. Đến lúc đó vi sư sẽ chết không nhắm mắt.”
“Nhưng mà chính đạo và ma đạo thế bất lưỡng lập.”
“Nếu không phải vì thân phận trưởng lão Vân Tông, vi sư đâu đợi tới bây giờ?” Lão giả nói.
Thấy trung niên nam tử không tiếp tục nói chuyện, lão giả khẽ thở dài. “Ngươi còn trẻ, có một số việc nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa… Khi nào ngươi đến tuổi như vi sư sẽ hiểu rõ tất cả.”
“Đồ nhi đúng là không hiểu, cũng không muốn hiểu!”
“Nghiệp chướng! Tâm ý vi sư đã quyết, đừng nhắc lại việc này nữa.” Lão giả đặt chén trà trong tay xuống, trầm giọng nói.
Trung niên nam tử không còn dám tiếp tục dị nghị.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Lục Châu tĩnh toạ trong Ma Thiên Các, lĩnh hội Thiên thư suốt mấy lần.
Loại trạng thái tinh thần sung mãn lại lần nữa khôi phục.
Hắn từ từ mở mắt.
Lục Châu liếc nhìn số điểm công đức còn lại trên giao diện Hệ thống, còn lại 3.862 điểm.
Dựa vào mấy nhiệm vụ này để tích luỹ điểm công đức có vẻ rất chậm.
Lục Châu chợt nhớ tới được thành kính quỳ bái cũng có thể thu hoạch điểm công đức, hai mắt hắn lập tức toả sáng, cũng nên để mấy tên đồ đệ đi làm việc một chút rồi.
Hắn vừa định đứng dậy, bên ngoài đã truyền đến giọng của Tiểu Diên Nhi ——
“Sư phụ, dưới núi có người đến cầu kiến.”
“Là ai?”
“Hoa Vô Đạo.”
Lục Châu có hơi bất ngờ.
Không ngờ Hoa Vô Đạo lại đến đây nhanh như vậy.
Nếu hắn thật sự vì e ngại Cơ Thiên Đạo mà sinh ra tâm kết, vậy việc hắn dám đến Ma Thiên Các đã chứng tỏ hắn là người có đảm lượng.
Roạt…
Cánh cửa mật thất từ từ mở ra.
Lục Châu bước ra khỏi mật thất, chắp tay sau lưng đi tới.
“Sư phụ, người lại trẻ ra rồi.” Tiểu Diên Nhi cười nói.
Lục Châu khiển trách: “Có sức lực đi nịnh nọt vi sư, chẳng bằng chịu khó tu hành. Đừng có học thói xấu của tứ sư huynh con.”
“Nha… Rõ rồi ạ.” Tiểu Diên Nhi gật đầu nói.
Hai người đi vào đại điện Ma Thiên Các.
Bên trong đại điện.
Chu Kỷ Phong, Phan Trọng và các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đều đã có mặt.
Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đứng đối diện bọn họ.
“Các chủ, Hoa Vô Đạo đang lên núi, một lát nữa sẽ đến đây.” Một tên nữ tu khom người nói.
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu ngồi vào ghế chủ toạ. Chợt nhớ tới Chiêu Nguyệt còn đang ở trong động diện bích hối lỗi, liền mở miệng hỏi: “Chiêu Nguyệt như thế nào rồi?”
Minh Thế Nhân khom người đáp: “Mấy ngày nay ngũ sư muội đã sâu sắc hối lỗi.”
“Vu thuật có trở nên ác hoá không?” Lục Châu để ý đến chuyện này.
“Tạm thời vẫn chưa thấy ác hoá.”
Lục Châu gật gật đầu.
Lực lượng của vu thuật rất quỷ dị, tạm thời nó chỉ trói buộc tu vi của Chiêu Nguyệt, nhưng không chừng cao thủ trong cung đã có lưu lại hậu chiêu nào đó cũng nên.
“Trông nom nó cẩn thận.”
“Vâng.”
Lúc này, một nữ tu dẫn theo hai tu hành giả cao tuổi từ từ bước vào trong đại điện.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía họ.
Bên trái là một lão giả tuổi cao, lưng hơi còng nhưng trông rất có tinh thần.
Bên phải là một trung niên nam tử trẻ tuổi hơn, trên lưng đeo một thanh đao.
Thần sắc trung niên nam tử rõ ràng có hơi khẩn trương, vừa bước vào đại điện đã nhìn quanh nhìn quẩn.
Lão giả kia lại có vẻ rất thản nhiên, biểu tình nghiêm túc, không nhanh không chậm.
Đây chính là Hoa Vô Đạo lúc trước đã từng giao thủ với tổ sư gia Ma Thiên Các?
Bước đến giữa đại điện, lão giả không quỳ xuống mà chắp tay nói: “Lại gặp mặt rồi.”
Nghe thấy thế, mấy tên đồ nhi khẽ nhíu mày.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía lão giả.
“Ban toạ.”
Hoa Vô Đạo cũng không khách khí, ngồi vào ghế rồi nói: “Ta vốn nên sớm đến đây bái phỏng… nhưng vì có chuyện quan trọng quấn thân nên mới kéo dài tới hôm nay.”
Lục Châu vuốt râu, thản nhiên nói: “Hoa Vô Đạo, ngươi đến từ Vân Tông, từ xưa đến nay chính ma không đi chung đường, nay ngươi nghênh ngang đến Ma Thiên Các, không sợ bản toạ giết ngươi sao?”
Hoa Vô Đạo bình tĩnh đáp: “Nếu là mấy năm trước có lẽ ta sẽ thấy sợ… Nhưng ta bây giờ đã không còn là ta của năm đó, ta đã nhìn thấu sinh tử… Nếu trong lòng còn sợ hãi, hôm nay ta đã không xuất hiện ở nơi này.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất