Chương 122: Gặp lại Giang Ái Kiếm
“Đồ nhi đi gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu chắp tay quay về Ma Thiên Các.
Cùng lúc đó.
Sau khi Chiêu Nguyệt được đưa về Nam Các không lâu thì đã tỉnh lại.
Hoàn cảnh quen thuộc và ký ức quen thuộc ùa vào trong đầu nàng.
“Ngũ tiên sinh, người… người tỉnh rồi.” Một nữ tu kinh ngạc nói.
“Ta… ta bị làm sao vậy? Không phải ta đang ở động diện bích hối lỗi sao?” Chiêu Nguyệt khó khăn ngồi dậy.
Các nữ tu Diễn Nguyệt Cung kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.
Nghe vậy, Chiêu Nguyệt không dám tin hỏi lại: “Ngươi nói là, chính sư phụ đã giải cấm chế vu thuật cho ta sao?”
“Đúng vậy, Các chủ xuất thủ, chỉ đánh một chưởng đã phá tan vu thuật.”
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung bên cạnh vừa chuẩn bị nước nóng cho nàng vừa nói: “Vu thuật kia cực kỳ đáng sợ, cũng may có tam tiên sinh và tứ tiên sinh kịp thời chạy tới.”
Chiêu Nguyệt than nhẹ một tiếng.
Nàng thử điều động nguyên khí trong đan điền khí hải, vừa điều động một chút toàn thân đã đau nhức vô cùng.
“Ngũ tiên sinh, cấm chế vu thuật vừa mới được giải trừ, tốt nhất người nên nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Tu vi và nguyên khí không cần phải hồi phục gấp gáp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ khỏi thôi.”
Chiêu Nguyệt gật gật đầu nằm xuống.
Nửa ngày sau.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu nghe được hai tiếng thông báo ——
[Ting — giải trừ cấm chế vu thuật cho Chiêu Nguyệt, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ điều tra chân tướng Ngư Long thôn, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.]
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Về sau phải sử dụng phương thức khác để tích luỹ điểm công đức rồi.
Ngay lúc Lục Châu đang suy nghĩ, bên ngoài đại điện có một nữ tu Diễn Nguyệt Cung chậm rãi đi vào.
“Các chủ, dưới núi có Giang Ái Kiếm cầu kiến.”
“Cho hắn lên.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nghe chuyện chạy đến.
Một lát sau, Giang Ái Kiếm được nữ tu Diễn Nguyệt Cung mang đến bên ngoài đại điện Ma Thiên Các.
Trên đường đi, Giang Ái Kiếm tò mò nhìn khắp nơi, lúc nhìn bên trái lúc lại quay sang phải.
Trong miệng hắn còn ngậm một cọng cỏ.
“Ê ê ê, các ngươi gia nhập Ma Thiên Các từ bao giờ thế? Chỗ này có đáng sợ không? Nghe nói đây là hang ổ của ma đầu, các ngươi không sợ chút nào hay sao?” Giang Ái Kiếm luôn mồm hỏi.
“Không ngờ Ma Thiên Các lại có nhiều nữ nhân như vậy… Chậc chậc chậc, gốc cây này không tệ nha… Cái bàn đá xanh này cũng đẹp đấy…”
“. . .”
Mãi đến lúc đi tới cửa điện.
Giang Ái Kiếm mới thu hồi vẻ hiếu kỳ, chậm rãi đi vào bên trong.
“Tên này chính là Giang Ái Kiếm?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Chính là hắn đó… Da mặt dày muốn chết.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Sư phụ coi trọng hắn như thế… hẳn phải có chỗ nào đó hơn người.”
Giang Ái Kiếm đi đến trước mặt mọi người, có chút chột dạ khoát tay nói: “Lão tiền bối… mọi người dàn trận lớn như vậy khiến ta có hơi không quen… Mau mau mau đưa thanh kiếm tốt ấy cho ta, để ta tranh thủ thời gian xuống núi.”
Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu: “Giang Ái Kiếm.”
“Lão tiền bối có gì phân phó?”
“Ngồi xuống từ từ nói.”
“Không cần đâu… chúng ta quen biết đã lâu rồi mà. Người mau đưa kiếm cho ta… ta sẽ đi ngay.” Giang Ái Kiếm càng lúc càng chột dạ.
Lục Châu tiện tay vung lên.
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung bên cạnh đưa một thanh trường kiếm tới trước mặt Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm dùng tay phải cầm lấy thanh trường kiếm…. Keng… Trường kiếm gãy đôi!
“Không phải chứ lão tiền bối… Đây chính là thanh kiếm tốt đáng để ta phải đến tận nơi lấy hay sao?” Giang Ái Kiếm kinh ngạc nhìn thanh kiếm nát trong tay.
Đoan Mộc Sinh nói: “Thanh kiếm này chính là kiếm tốt nhất trong Ma Thiên Các, được chế tác từ loại gỗ thượng hạng ngàn năm tuổi, hoa văn trên đó do một thợ mộc bậc thầy điêu khắc.”
“. . .”
“Các đệ tử Ma Thiên Các đều từng dùng thanh kiếm này để học nghệ và luyện kiếm. Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung từng dùng nó để giết cả ngàn tên địch.” Đoan Mộc Sinh nói năng vô cùng khí phách.
“. . .”
Giang Ái Kiếm á khẩu nói không nên lời.
Đây rõ ràng là một cái bẫy nha!
Kiếm gỗ mà cũng có thể nói năng đường hoàng như thế.
Hắn biết tìm ai mà nói lý lẽ đây?
Ánh mắt Giang Ái Kiếm nhìn về phía Lục Châu. “Lão tiền bối, trái tim của ta bây giờ… đang lạnh thật lạnh…”
Lục Châu vuốt râu nói:
“Thanh kiếm này đích thật là kiếm tốt. Ngươi không muốn?”
“Lão tiền bối, người từng nói người hận nhất là kẻ tiểu nhân không biết giữ lời hứa. Thanh kiếm gỗ này dù người có tâng bốc nó lên trời thì cũng không thể xem là bảo bối được! Ta tuy yêu kiếm, nhưng đầu óc ta vẫn rất bình thường. Thanh kiếm này ta không thèm đâu.” Giang Ái Kiếm uỷ khuất nói.
“Thật sự không cần?”
“Không cần.”
“Vậy thì ngươi đền đi.”
“. . .”
Lục Châu thản nhiên nói: “Thanh kiếm này đối với Ma Thiên Các chúng ta là bảo vật cực kỳ trân quý, vậy mà ngươi lại huỷ nó. Nếu ngươi không bồi thường thì…”
Lục Châu cũng không nói hết câu.
Ly Biệt Câu của Minh Thế Nhân và Bá Vương Thương của Đoan Mộc Sinh phát ra ánh sáng lập loè.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, lui lại một bước rồi khoát tay nói: “ Đừng đừng đừng… ta sẽ bồi thường mà, ta đền, ta đền… Bao nhiêu tiền?”
“Sao có thể dùng tiền để so với nó chứ?” Minh Thế Nhân cười nói.
“Vậy ngươi nói ta phải làm sao đây? Hay là để ta tìm một thợ mộc phỏng chế thành một cây khác đền cho ngươi.”
“Vậy cũng không được. Nhất định phải là thanh kiếm gỗ ban đầu.” Minh Thế Nhân nói.
Giang Ái Kiếm tiện tay ném đi nửa thanh kiếm gỗ còn lại rồi phủi tay nói: “Ta đã hiểu rồi… Lão tiền bối đang sáo lộ ta. Người hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi.”
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng đi xuống bậc thềm.
Hắn đến trước mặt Giang Ái Kiếm. “Bản toạ thích nói chuyện với người thông minh.”
“Nếu ta thông minh thì đã không bị người sáo lộ.” Giang Ái Kiếm thầm nói.
“Ngươi nhiều lần mượn tay bản toạ để diệt trừ chướng ngại trong cung. Giang Ái Kiếm… ngươi là người đầu tiên dám giễu võ giương oai trên đầu bản toạ.”
“. . .”
Giang Ái Kiếm biến sắc.
Hắn lập tức lui lại ba bốn bước.
Đúng lúc này, các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đứng thành một hàng ngăn trở ở cửa đại điện Ma Thiên Các.
Đồng thời, bên ngoài đại điện đột nhiên xuất hiện một vị lão giả râu tóc bạc trắng.
Dưới chân lão giả là một đồ án hình bát quái đang xoay tròn.
Quanh thân có sáu tự phù thể chữ triện lấp loé kim quang vờn quanh.
“Vân Tông Hoa Vô Đạo?”
“Lão tiền bối… Hiểu lầm, đều là hiểu lầm…” Giang Ái Kiếm muốn khóc, liên tục khoát tay.
Tiểu Diên Nhi thấy thế, lập tức cao hứng vỗ tay: “Mau mau mau, đóng cửa lại đi, để ta xem hắn còn đường nào để chạy… Sư huynh, bắt hắn lại đánh một trận đi!”
“Ôi trời ơi cô nãi nãi của ta, ta và các người không oán không thù, đừng có như thế mà… đừng động đao động kiếm nha!” Giang Ái Kiếm nói.
Lục Châu lạnh nhạt mở miệng. “Tất cả lui ra.”
“Vâng!”
Nữ tu Diễn Nguyệt Cung cũng trở về vị trí cũ.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng thu hồi vũ khí thiên giai.
Quang hoàn trên người Hoa Vô Đạo trong phút chốc cũng biến mất, đồng thời chắp tay nói với Lục Châu: “Đây chính là người được xưng tụng là yêu kiếm đến tận xương nổi tiếng trong tu hành giới, một trong tam đại kiếm si Giang Ái Kiếm?”
Giang Ái Kiếm xấu hổ vò đầu nói: “Đều là hư danh… hư danh mà thôi!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Cái tên Giang Ái Kiếm chỉ là để che giấu tai mắt của người khác mà thôi… Ai mà ngờ được, một người phong lưu không bị ràng buộc trong tu hành giới như hắn lại đường đường là tam hoàng tử của Đại Viêm thiên hạ này?”