Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 134: Tri kỷ của đại sư huynh

Chương 134: Tri kỷ của đại sư huynh
Lục Châu nghe tiếng Hệ thống nhắc nhở, trong lòng có hơi bất ngờ.
Lúc trước Cơ Thiên Đạo truyền thụ công pháp cho đồ đệ đều cố ý lưu lại một chút thủ đoạn, ngoại trừ áp chế về công pháp còn uy hiếp tinh thần, hạn chế về vũ khí.
Nay khi Lục Châu không còn ý định hạn chế bọn họ, đám đồ đệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc…
Sau khi bù đắp công pháp xong.
Lục Châu đặt bút lông trong tay xuống, vuốt râu nói: “Vi sư đã sửa chữa bổ sung công pháp cho các ngươi, sau này nhớ cố gắng tu hành, đừng để vi sư phải thất vọng!”
Ba tên đồ đệ đồng thời quỳ xuống.
“Đồ nhi nhất định không cô phụ kỳ vọng của sư phụ!”
Cùng lúc đó.
Tại Thần Đô.
Một toà phi liễn của hoàng thất chậm rãi bay ra khỏi Kỳ Vương phủ.
Bốn phía phi liễn được một đám tu hành giả vây quanh tạo thành một phương trận thật lớn.
Trên phi liễn treo cờ của Kỳ Vương phủ, chậm rãi bay ra khỏi Thần Đô.
Thấy cảnh này, Tư Vô Nhai mỉm cười: “Đại sư huynh đúng là người tài cao gan lớn, thật sự đến Kỳ Vương phủ rồi.”
“Giáo chủ, có cần đuổi theo không?”
“Không cần… các ngươi chờ ở đây.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai đạp vào hư không, trong tay cầm bảo rương thần bí bay về phí toà phi liễn to lớn kia.
Chiếc phi liễn này vô cùng khổng lồ, thường được dùng để thể hiện uy thế của chủ nhân, bên trong rộng rãi ngồi vô cùng thoải mái, vì thế ở phương diện tốc độ thì không nhanh bằng các phi liễn cỡ nhỏ.
Tư Vô Nhai không bao lâu sau đã đuổi kịp.
Bách tính Thần Đô đã quá quen với các loại phi liễn của hoàng thất, không còn thấy kinh ngạc nữa.
Bên trong phi liễn.
Một trung niên nam tử thân mặc hắc bào, ngũ quan góc cạnh rõ ràng đứng trên phi liễn quan sát đại địa.
“Giáo chủ, từ Thần Đô đến Bình Đô Sơn phải mất ba canh giờ. Xin Giáo chủ đi nghỉ ngơi sớm.” Một tên nữ thuộc hạ đứng bên cạnh khom người nói.
Trung niên nam tử chỉ tay về phía toàn cảnh Thần Đô. “Bản toạ hiếm hoi lắm mới rời khỏi Bình Đô Sơn, đương nhiên phải thưởng thức cảnh non xanh nước biếc ở đây chứ…”
“Vâng.”
“Chỉ có đứng trên chiếc phi liễn này mới hiểu được cách lưu giữ lại non sông tươi đẹp này… Đứng từ trên cao, ngay cả Thần Đô cũng bị ta giẫm dưới chân.” Trung niên nam tử chậm rãi nói.
“Giáo chủ nói đúng lắm.”
“Thôi… Các ngươi chẳng thú vị gì cả.”
Mặc kệ hắn nói gì thì bọn họ đều chỉ khom lưng cúi đầu, không hề có chút quan điểm cá nhân nào, đúng là không chút thú vị.
“Giáo chủ, có người đến gần.” Cách đó không xa truyền đến một thanh âm.
Trung niên nam tử đạm mạc lắc đầu. “Giết.”
“Tu vi của người này cực cao, hắn nói ngài nhất định sẽ đồng ý gặp hắn.”
“Thú vị.”
Trung niên nam tử chắp tay đi đến bên hông phi liễn, ánh mắt nhìn từ không trung bao quát toàn cảnh bên dưới. Hắn thấy một người đang lơ lửng, tay cầm bảo rương thần bí đang bị tứ đại hộ pháp vây quanh.
Năm người lơ lửng bên ngoài phi liễn, nhìn nhau đề phòng.
“Đại sư huynh, đã lâu không gặp.” Tư Vô Nhai truyền âm nói.
“Cho hắn lên.”
“Vâng!”
Tứ đại hộ pháp tránh ra thành một con đường.
Thân hình Tư Vô Nhai loé lên, an toàn xuất hiện bên cạnh phi liễn.
“Tham kiến đại sư huynh.” Tư Vô Nhai vung tay lên, bảo rương thần bí chậm rãi bay vào trong phi liễn, còn hắn thì khom người hành lễ với trung niên nam tử trước mắt.
Trung niên nam tử này chính là đại đệ tử của Ma Thiên Các, Vu Chính Hải, là Giáo chủ của đệ nhất ma giáo trong thiên hạ U Minh Giáo.
Vu Chính Hải nhìn Tư Vô Nhai. “Sư đệ mỗi ngày đều trăm công nghìn việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến Thần Đô tìm ta?”
“Đại sư huynh nói đùa rồi, Ám Võng của ta nào có trăm công nghìn việc, có chăng là đại sư huynh… không ngại đường xa ngàn dặm, tự mình rời khỏi Bình Đô Sơn giá lâm Kỳ Vương phủ.” Tư Vô Nhai nói.
Hai tên thuộc hạ vội vàng cầm hai cái ghế chạy tới đặt cạnh bọn họ. Vu Chính Hải ra hiệu cho Tư Vô Nhai tuỳ ý ngồi xuống.
“Nhị sư huynh của đệ giết người của ta… Nếu ta không tự mình xuất mã thì với tính tình của hắn, sợ là sẽ lại ra tay.” Vu Chính Hải nhắc tới Ngu Thượng Nhung, trên vẻ mặt hiện lên tia trách cứ.
“Đại sư huynh bớt giận… chỉ là một tên Trần Văn Kiệt thôi mà. Kiếm si Trần Văn Kiệt ngoài mặt gia nhập U Minh Giáo nhưng sau lưng lại âm thầm cấu kết với Vân Thiên La tam tông… Nhị sư huynh đã thay đại sư huynh thanh trừ nội ứng, đây cũng là chuyện tốt.” Tư Vô Nhai nói.
Ngữ khí Vu Chính Hải hờ hững. “Sao ta có thể không biết chuyện của Trần Văn Kiệt… Hắn chỉ là một con cờ, ít nhất nhờ có hắn, ta có thể quang minh chính đại kiềm chế cao thủ Tịnh Minh Đạo… Nhị sư huynh của đệ tuy đối xử khiêm tốn hữu lễ với mọi người nhưng đầu óc lại quá mức đơn giản, chẳng hiểu được suy nghĩ trong lòng ta.”
“Đại sư huynh nói phải…” Tư Vô Nhai cười nói.
“Lão thất… ta hỏi đệ.”
“Đại sư huynh cứ hỏi, Vô Nhai biết gì nói nấy.” Tư Vô Nhai đáp.
“Từ trước tới nay đệ là người có cái nhìn vì đại cục nhất. Đệ cảm thấy nhị sư huynh của đệ làm đúng không?” Vu Chính Hải hỏi.
“Nhị sư huynh làm không đúng…”
“Ánh mắt thất sư đệ rất độc đáo.”
Vu Chính Hải lộ ra vẻ mặt vui mừng hiếm hoi. “Nếu ta có thể san bằng cả Thần Đô, đệ sẽ làm gì?”
“Sư đệ đương nhiên sẽ hết sức ủng hộ.”
Vu Chính Hải cởi mở cười to: “Người hiểu ta chỉ có Vô Nhai sư đệ.”
“Nhị sư huynh nhờ ta nhắn lại cho đại sư huynh… Huynh ấy nói, chuyện của đại sư huynh huynh ấy không muốn quản, nhưng tốt nhất đại sư huynh cũng đừng quản chuyện của huynh ấy.” Tư Vô Nhai nói.
Tư Vô Nhai truyền lại nguyên văn lời của Ngu Thượng Nhung.
“Vẫn là cái tính tình như thế…” Vu Chính Hải lắc đầu, “Thôi không nhắc tới hắn nữa… hôm nay khó được có dịp gặp Vô Nhai sư đệ, đừng nói tới mấy chuyện không vui. Uống rượu nào!”
Hai tên thuộc hạ sau lưng lập tức vào trong chuẩn bị rượu ngon và thức ăn.
Tư Vô Nhai chỉ biết im lặng. Nhưng đại sư huynh đã mời rượu ngon, hắn cũng không tiện từ chối làm mất mặt huynh ấy.
Sau khi đối ẩm ba chén rượu.
Vu Chính Hải nhàn nhạt hỏi: “Thất sư đệ, tìm ta có chuyện gì?”
Tư Vô Nhai đặt chén rượu xuống, chỉ tay về phía chiếc rương: “Đây là rương của sư phụ lão nhân gia người.”
Vu Chính Hải nghe vậy nhíu mày: “Sau khi ta xuất quan có nghe nói sư phụ lão nhân gia dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ… Đến nay vẫn đang ở Ma Thiên Các an hưởng tuổi già. Chuyện chiếc rương này là sao?”
“Chiếc rương này vô cùng thần bí, ngay cả vũ khí thiên giai cũng không làm gì được nó… Cần phải dùng sáu loại vũ khí mới mở nó ra được. Bây giờ chỉ còn lại Bích Ngọc Đao của đại sư huynh… và Đa Tình Hoàn của lục sư muội. Đa Tình Hoàn bây giờ đang ở trong tay sư phụ.”
Vu Chính Hải nói:
“Sư phụ lão nhân gia người đã nắm trong tay rất nhiều bảo bối, bây giờ vẫn còn tâm tư sưu tầm? Đệ có biết trong rương này là thứ gì không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu.
“Đệ chẳng biết gì. Có điều… càng là thứ quý giá thì càng nên mở ra. Bảo bối không nên phủ bụi. Nếu đại sư huynh muốn san bằng Thần Đô thì đương nhiên phải có càng nhiều bảo bối càng tốt.”
“Có đạo lý.” Vu Chính Hải nâng tay phải lên.
Trong phi liễn loé lên một đạo quang mang. Bích Ngọc Đao xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Đặt vũ khí vào đồ án trên rương là khởi động được.” Tư Vô Nhai chỉ vào đồ án hình Bích Ngọc Đao trên một mặt rương.
Nhưng Vu Chính Hải không đặt Bích Ngọc Đao vào.
Hắn nhìn đồ án trên rương rồi nói: “Nhị sư đệ đã đưa ra quyết định… Thất sư đệ cũng đã có quyết định của mình. Nếu ta không đồng ý mở chiếc rương này ra thì đệ định làm gì?”
Tư Vô Nhai nở nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ đã sớm nghĩ tới Vu Chính Hải sẽ nói những lời như vậy.
“Rương này do tứ sư huynh Minh Thế Nhân mang xuống núi. Trong tay Minh Thế Nhân có một thanh vũ khí thiên giai, giống với đồ án này, vừa như lưỡi móc vừa giống đao. Khe hở đã mở… Tứ sư huynh cho ta thời gian bảy ngày, nếu vẫn không mở được, e là sư phụ sẽ tức giận đó.”
“Người già rồi… rất dễ tức giận.” Vu Chính Hải khẽ chớp chớp mắt.
Keng.
Bích Ngọc Đao bay lượn vòng.
Nhưng Bích Ngọc Đao không đáp xuống đồ án trên mặt rương mà là bay về phía một nhóm tu hành giả đứng bên dưới phi liễn.
Tư Vô Nhai khẽ giật mình, kinh ngạc quan sát ——
“Tổng đà Thanh Long Đàn?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất