Chương 144: Đại sư huynh khoan dung độ lượng
Chư Hồng Cộng nhe răng cười:
“Đại sư huynh, với bản lĩnh của huynh, sao không nghĩ cách mở chiếc rương này ra? Lỡ như bên trong là bảo bối không thể tưởng tượng được thì sao?”
Vu Chính Hải lắc đầu.
Trong chiếc rương này có thể chứa bảo bối gì hấp dẫn được hắn chứ?
“Từ khi Ma Thiên Các bắt đầu thu đồ đến nay, sư phụ lão nhân gia người đều sẽ cho mỗi người một bộ công pháp và vũ khí phù hợp… từ đó về sau, Ma Thiên Các danh chấn thiên hạ. Dù cho chiếc rương này có chứa loại bảo bối gì ta cũng sẽ không thấy kỳ quái.” Vu Chính Hải nói.
“Đúng vậy nha… Đại sư huynh dựa vào Bích Ngọc Đao và Đại Huyền Thiên Chương đã đánh bại rất nhiều cao thủ, sau này lập nên U Minh Giáo cũng trở thành đương kim đệ nhất ma giáo của Đại Viêm. Quy Nguyên Kiếm Quyết của nhị sư huynh thì xuất thần nhập hoá, một trận đánh ở Thượng Nguyên Thành không người nào địch lại, lại còn phá huỷ mấy vạn đồ vật quý giá.” Chư Hồng Cộng tán thán.
Vu Chính Hải xoay đầu lại yên lặng nhìn Chư Hồng Cộng.
Trái tim Chư Hồng Cộng bỗng thót lại, vội vàng nói bổ sung: “Ách… Quy Nguyên Kiếm Quyết của nhị sư huynh tuy lợi hại nhưng so với Đại Huyền Thiên Chương của đại sư huynh thì vẫn hơi kém một chút.”
“Từ trước đến nay cách làm của nhị sư đệ đều xung đột với ta… Nhưng thôi, ai bảo ta là đại sư huynh chứ.” Vu Chính Hải nói.
“Đúng thế, đại sư huynh khoan dung độ lượng, người bình thường sao có khả năng so được với huynh.”
Chư Hồng Cộng cũng biết Ngu Thượng Nhung đã giết Trần Văn Kiệt. Nói cho cùng tên Trần Văn Kiệt này là người của đại sư huynh, lại là một trong tam đại kiếm si, kiếm thuật của hắn cao minh nên cũng là một tay sai đắc lực. Bị hao tổn như vậy mà đại sư huynh cũng không so đo, đây không phải là khoan dung độ lượng thì là gì?
Vu Chính Hải lên tới vị trí như bây giờ, những lời vỗ mông ngựa đã nghe rất nhiều nên cũng không có phản ứng gì.
“Gọi người của đệ tới thu thập một chút.”
Chư Hồng Cộng vội vàng phất tay với thuộc hạ bên ngoài: “Tranh thủ thời gian thu thập phòng ốc, đại sư huynh của ta muốn nghỉ ngơi!”
Đây chính là Vu Chính Hải, đại đệ tử Ma Thiên Các chỉ dùng hai chiêu đã bức lui được Chính Nhất Đạo, cũng là Giáo chủ U Minh Giáo có tu vi thâm bất khả trắc.
Ai dám có can đảm lạnh nhạt với hắn?
Đám thuộc hạ lập tức gật đầu rồi hoảng hốt chạy đi dọn dẹp phòng ốc.
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt.
Ánh nắng sớm chiếu rọi trên Mãnh Hổ sơn trại.
Sau khi được dọn dẹp chỉnh sửa, sơn trại trông cũng khá chỉnh tề.
Duy chỉ có đám cây gối chung quanh bị chặt chém thê thảm là không đứng dậy nổi, sơn trại thiếu chút phong cảnh, mang lại cảm giác trụi lủi.
Cách sơn trại ngàn mét, Minh Thế Nhân đúng hẹn xuất hiện.
Hắn vốn định ngự không giáng lâm vào Mãnh Hổ sơn trại, nhưng lại cảm thấy cảnh tượng ở đây có vẻ kỳ quái nên hạ xuống ở bên ngoài rồi dò xét tới lui.
“Có cao thủ chiến đấu?”
Minh Thế Nhân không hề ngu ngốc, có thể khiến cảnh vật chung quanh trở nên thế này thì chỉ có thể là đã phát sinh chiến đấu giữa các đại tu hành giả.
Hắn nghi ngờ nhìn sang Mãnh Hổ sơn trại.
“Đồ ngốc lão bát không phải là đã xảy ra chuyện rồi chứ?”
Hắn có hơi lo lắng, dưới chân điểm nhẹ, toàn thân lao vụt tới Mãnh Hổ sơn trại nhanh như tia chớp.
Quang cảnh quanh Mãnh Hổ Sơn cũng khiến hắn phải kinh ngạc.
Cây cối đều bị chém gãy.
“Hả? Phi liễn của Chính Nhất Đạo?”
Phi liễn bể nát dưới đất hấp dẫn lực chú ý của Minh Thế Nhân, trên thân phi liễn còn có khắc danh hào Chính Nhất Đạo.
Ngay lúc hắn đang cảm thấy kỳ quái…
Hai huynh đệ Mãnh Hổ Sơn xuất hiện ở gần đó, khom người nói:
“Tứ tiên sinh! Trại chủ nhà ta đã đợi ngài thật lâu.”
Minh Thế Nhân sững sờ. “Đợi ta thật lâu?”
Hơn nữa, hai tên tu hành giả cấp thấp này lại còn nhận ra hắn!
Minh Thế Nhân sờ sờ cằm, chắc là do danh tiếng của mình vang dội quá nên chỉ tới hai lần đã khiến bọn họ khắc sâu ấn tượng.
Nhưng mà… sao lão bát biết được hắn đã đến Mãnh Hổ Sơn?
“Đúng vậy. Đại tiên sinh bảo chúng ta đến đón tiếp ngài.”
“Đại tiên sinh?” Minh Thế Nhân nghe vậy nhíu mày. “Ngươi đừng nói với ta là Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải đang ở ngay trên ngọn núi này nha?”
“Đúng vậy, chính là đại tiên sinh.”
“. . .”
Minh Thế Nhân hoảng hốt, chẳng còn sót lại chút dáng vẻ trang bức nào, hắn cào tóc xua xua tay: “Chuyện này… ta chợt nhớ mình còn có chút việc, chuyện cái rương sau này ta sẽ tới lấy sau.”
“Ơ… tứ tiên sinh… tứ tiên sinh…”
“Đừng tiễn, ta phải đi rồi.” Minh Thế Nhân phất phất tay, vội vàng lùi lại.
Ngay khi hắn đang định thi triển thủ đoạn rời đi, từ phía Mãnh Hổ Sơn truyền đến một thanh âm ——
“Lão tứ, đã đến thì sao phải gấp gáp rời đi? Huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, mau vào sơn trại của lão bát để ba huynh đệ chúng ta cùng nhau ôn chuyện. Ta đã chuẩn bị xong thịt rượu, nếu đệ rời đi sẽ làm đại sư huynh ta đau lòng đó.” Vu Chính Hải truyền âm tới, lời nói vô cùng rõ ràng.
“. . .”
Minh Thế Nhân xấu hổ vô cùng.
Hầy, xui xẻo quá!
“Tứ tiên sinh, mời!”
Minh Thế Nhân bất đắc dĩ, đành phải đi theo hai người kia vào sơn trại.
Quả nhiên ——
Bên trong trại đã bày sẵn một bàn thịt rượu. Đại sư huynh Vu Chính Hải đang ngồi chỉnh tề ở đó.
Khi Minh Thế Nhân trông thấy đại sư huynh, trong lòng hắn có hơi bồn chồn, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đi tới.
Chẳng có gì ghê gớm! Ở cạnh sư phụ hắn còn có thể sống tốt thì sao lại sợ đại sư huynh!
“Ra mắt đại sư huynh!” Minh Thế Nhân chắp tay.
Lão bát rất có quy củ, cũng vội vàng đứng lên: “Tứ sư huynh!”
Vu Chính Hải sang sảng cười. “Tứ sư đệ, mau ngồi xuống. Rót rượu! Chúng ta cùng uống, không say không về!”
“. . .”
Minh Thế Nhân liên tục khoát tay: “Đại sư huynh, tửu lượng của huynh rất lớn, ta sao có thể sánh bằng. Vả lại… ta tới đây để lấy rương, còn phải nhanh chóng quay về phục mệnh… Ừm, lão bát, chiếc rương của sư phụ đâu rồi?”
Vu Chính Hải nói: “Không cần phải vội vã… Rương ở ngay sau lưng ta đây. Lại đây, ngồi xuống nào.”
“. . .”
Minh Thế Nhân sao có thể cự tuyệt? Bèn bước tới ngồi vào chỗ.
Hắn đâu thể trở mặt với đại sư huynh để rồi phải ăn đòn!
Chén rượu trước mặt hắn được rót đầy.
“Lão tứ, nghe nói đệ thường xuyên đứng trước mặt sư phụ lão nhân gia người nói lời phê bình ta phải không?” Vu Chính Hải đột nhiên hỏi.
“Làm gì có chuyện đó! Kẻ nào dám nói năng lộn xộn ngậm máu phun người trước mặt đại sư huynh thế?” Minh Thế Nhân trừng to mắt.
“Đừng căng thẳng! Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này ta cũng không thể bao dung cho các đệ thì sao xứng đáng làm đại sư huynh chứ.” Thanh âm Vu Chính Hải trở nên hoà hoãn, trầm thấp hoà ái.
Chư Hồng Cộng không ngừng nhai nhóp nhép, nhân cơ hội nói xen vào: “Đúng đó, đại sư huynh đâu phải là loại người nhỏ nhen tính toán chi li.”
Vu Chính Hải lại hỏi: “Lão tứ, tình hình trên núi dạo này thế nào rồi?”
“À, tốt hơn trước kia một chút… sư phụ đã lớn tuổi, bọn người ngấp nghé Ma Thiên Các lúc nào cũng muốn nhân cơ hội cắn một cái.” Minh Thế Nhân thẳng thắn nói.
Vu Chính Hải thở dài. “Sức khoẻ sư phụ thế nào? Tính tình có khá hơn không?”
Nghe thấy câu hỏi này, Chư Hồng Cộng ngừng ăn nhìn về phía Minh Thế Nhân.
“Sức khoẻ vẫn ổn, đánh người không thành vấn đề.” Minh Thế Nhân nói chuyện rất kín kẽ. “Còn tính tình thì đúng là đã thay đổi.”
“Nghe nói…”
Vu Chính Hải bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch rồi cười nói: “Sư phụ ban thưởng cho đệ vũ khí thiên giai tên Ly Biệt Câu.”
Minh Thế Nhân giật mình đáp: “Tin tức của đại sư huynh đúng là linh thông.”
“Tuy ta rời khỏi Ma Thiên Các đã lâu nhưng vẫn luôn nghĩ về nơi đó…” Vu Chính Hải thản nhiên nói.
“Không dối gạt đại sư huynh, ta cũng rất muốn thỉnh giáo huynh một vấn đề.”
“Huynh đệ chúng ta cứ thoải mái trò chuyện, đừng câu nệ làm gì.”
“Khi đại sư huynh còn ở Ma Thiên Các, Ma Thiên Các tiếng tăm cỡ nào, lúc đó làm gì có ai dám can đảm khi nhục Ma Thiên Các. Ta rất kỳ quái, tại sao đại sư huynh lại lựa chọn rời khỏi Ma Thiên Các vậy?” Minh Thế Nhân nghiêm túc hỏi.
Câu hỏi này hắn đã từng hỏi lão thất Tư Vô Nhai… chỉ tiếc là đáp án của hắn quá mơ hồ.
Lần này hắn hỏi đại sư huynh, chỉ mong có thể nhận được câu trả lời thoả đáng.