Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 146: Lời to rồi

Chương 146: Lời to rồi
Tay thơm?
Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra sao, chỉ biết đứng nhìn sư phụ đang rơi vào trầm tư.
Lục Châu thỉnh thoảng gật gật đầu, khi thì lại lắc lắc đầu.
Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Lui ra.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Hai người ngoan ngoãn lui xuống.
Lục Châu nào có thời gian rảnh rỗi mà đoán xem họ đang nghĩ gì, hắn cầm chiếc rương quay trở về mật thất.
Hắn cũng không biết trong bảo rương là thứ gì, nếu mở ra được đồ tốt bị hai tên đồ đệ nhìn thấy thì không hay.
Vào trong mật thất.
Lục Châu tiện tay vung lên, chiếc rương rơi xuống.
Hắn mở giao diện Hệ thống lên.
“Đa Tình Hoàn.”
Vũ khí Đa Tình Hoàn của Diệp Thiên Tâm đang lăng không ở trước mặt hắn, tản ra quang mang nhàn nhạt.
Vũ khí sau khi đã nhận chủ và được kích hoạt phẩm giai, dù không cần đến nguyên khí thôi động cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của nó.
Lục Châu dùng cương khí bọc lấy Đa Tình Hoàn rồi nhấn nó vào đồ án trên mặt rương.
Một tiếng “két ——” khẽ vang lên như thể cơ quan bên trong đã được kích hoạt.
Bảo rương thần bí tách ra làm hai nửa.
Một trái một phải.
[Ting — thành công mở ra bảo rương thần bí, thu hoạch được 1.000 điểm công đức.]
[Thu hoạch đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Phạm Thiên Lăng, Luyện Hoá Phù x 3, Lục Hào Ly Hợp.]
Lục Châu: “? ? ?”
Hắn xuyên qua đã lâu, dần dần tâm tình cũng trở nên chết lặng, nhưng lần này lại rung động không thôi.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo!
Dù chỉ là loại trạng thái tồn tại trong 30 phút nhưng cũng là một con át chủ bài cực kỳ mạnh mẽ!
“Đen lâu như vậy, cuối cùng cũng đỏ được một lần!”
Loại cảm giác này còn kích thích hơn kiếp trước khi hắn chơi game Warcraft mở ra được trang bị Song Đản Đao!
Có lẽ vì đã hoàn toàn dung nhập vào thân phận mới này nên tính tình của Lục Châu bình tĩnh và ổn trọng hơn kiếp trước rất nhiều.
Hắn nhìn tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo một lúc lâu.
Sau khi tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại, Lục Châu mới thì thào tự nói: “Có vết xe đổ từ những lần trước, lần này nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không dùng tới tấm thẻ này.”
“Phạm Thiên Lăng?”
[Vũ khí chưa kích hoạt Phạm Thiên Lăng, đề nghị mục tiêu nhận chủ: Tiểu Diên Nhi.]
Trước kia hắn chưa từng thấy qua loại vũ khí như vậy nên cũng không biết Phạm Thiên Lăng mạnh đến cỡ nào.
Có điều, nếu là vật của đồ đệ thì hắn chẳng cần giữ lại làm gì. Phạm Thiên Lăng giống như một tấm vải, nam nhân dùng trông rất khó coi, hắn vẫn nên sử dụng vũ khí mạnh mẽ thì hơn.
Thế này thì ổn rồi, sau này không cần phải lo rầu vì chuyện tìm vũ khí cho Diên Nhi nữa.
[Luyện Hoá Phù, có thể luyện hoá được vũ khí tứ giai thiên địa huyền hoàng đã nhận chủ.]
Luyện hoá vũ khí từ trước tới nay luôn là bài toán khó đối với các tu hành giả.
Rất nhiều người sau khi giết người cướp của, đoạt được vũ khí rồi thì chính thứ vũ khí đã nhận chủ kia mới là thứ làm hắn nhức đầu nhất.
Vũ khí đã nhận chủ thường có độ phù hợp với chủ cũ cực cao. Muốn đánh tan độ phù hợp này để nó chịu phối hợp với chủ nhân mới thì nhất định phải luyện hoá lại lần nữa.
Điều kiện luyện hoá vũ khí rất hà khắc, không chỉ yêu cầu tu hành giả dùng nguyên khí làm lửa đốt rèn luyện lại, mà còn cần có Năng Thạch chuyên dùng để luyện hoá. Năng Thạch có thể gia tăng phẩm chất vũ khí, điều này khiến nó trở thành vật phẩm vô cùng quý giá.
“Không tệ nha.”
Lục Châu chợt nhớ tới lúc Minh Thế Nhân giết Trương Thu Trì đã thu về một thanh vũ khí thiên giai tên là Trảm Mệnh Đao.
Nếu không có Luyện Hoá Phù thì thanh Trảm Mệnh Đao kia cao lắm cũng chỉ có thể được luyện hoá lại thành vũ khí huyền giai.
“Trảm Mệnh Đao!”
Thanh Trảm Mệnh Đao lập tức xuất hiện, lơ lửng trước mặt Lục Châu.
Lòng bàn tay hắn xuất hiện Luyện Hoá Phù.
Ý niệm vừa động.
Trong bán kính nửa mét, Luyện Hoá Phù dần dần tản mát ra hồng sắc quang mang nhàn nhạt như hoả diễm đang thiêu đốt, bao phủ lấy Trảm Mệnh Đao.
Năng lượng hoả diễm đặc thù này thiêu đốt Trảm Mệnh Đao khiến nó trở nên đỏ rực, phát ra âm thanh rung động.
Lục Châu giật mình.
Hắn có được ký ức của Cơ Thiên Đạo, kiến thức vô cùng rộng rãi nhưng trong trí nhớ lại không hề tìm thấy phương thức luyện hoá nào giống với hoả diễm này.
Xoẹt.
Xoẹt xoẹt.
Trảm Mệnh Đao giống như bị nung nóng chảy, trở nên mềm hoá.
Hoả diễm toả ra từ Luyện Hoá Phù giúp Trảm Mệnh Đao giữ được hình thái ban đầu.
Ngay khi Lục Châu đang nghĩ xem loại phương thức luyện hoá này sẽ mất thời gian bao lâu…
[Ting — luyện hoá hoàn thành, thu hoạch được vũ khí Trảm Mệnh Đao chưa kích hoạt.]
“Vậy là được rồi hả?”
Tốc độ luyện hoá cỡ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lục Châu.
Thông thường thì một lần luyện hoá lại vũ khí thiên giai phải mất ít nhất nửa năm, nhiều là ba đến năm năm, còn phải tốn thời gian chuẩn bị các nguyên vật liệu cần thiết.
Vậy mà tấm Luyện Hoá Phù này chỉ trong chớp mắt đã luyện hoá xong vũ khí thiên giai, sao Lục Châu có thể không bất ngờ cho được.
Trảm Mệnh Đao vẫn đang lơ lửng giữa không trung.
Toàn thân phát ra màu lửa đỏ.
Nhưng sau đó nó từ từ nguội lại, sắc đỏ trên thân nó cũng biến mất.
Chẳng cần phải đem đi nhúng nước làm gì.
“Cứ giữ lại đã…” Lục Châu đã có Vị Danh Kiếm có thể tuỳ ý biến thành đủ loại hình thái nên cũng không có bao nhiêu yêu thích đối với các loại vũ khí khác.
Hắn phất tay áo, thu lại Trảm Mệnh Đao.
Luyện Hoá Phù dùng xong một tấm, còn lại hai tấm.
“Lục Hào Ly Hợp…” Lục Châu chú ý tới phần thưởng cuối cùng khi mở được bảo rương.
Cái pháp thân này được bán trong Thương thành với giá 12.000 điểm công đức.
Hắn mua bảo rương chỉ tốn có 2.000 điểm!
Lời to rồi.
Lục Châu không chút do dự sử dụng Lục Hào Ly Hợp.
Lục Hào Ly Hợp là pháp thân cực kỳ quan trọng được tu hành giả Phạn Hải cảnh dùng để củng cố tu vi.
Nó có ý nghĩa là thông qua kỳ kinh bát mạch để điều động nguyên khí một cách thuần thục.
Bát mạch của Lục Châu đã được mở ra từ lâu… cho nên khi lực lượng của Lục Hào Ly Hợp rót vào cơ thể đã trực tiếp khiến cho tu vi hắn tăng cao.
Trước đó hắn chỉ có thể miễn cưỡng được xem là Phạn Hải cảnh bát mạch.
Bây giờ hắn chính là tu hành giả Phạn Hải cảnh bát mạch danh xứng với thực!
Cùng lúc đó.
Khi Lục Châu đề thăng tu vi, xung quanh Ma Thiên Các lại xuất hiện động tĩnh.
Tiểu Diên Nhi và Minh Thế Nhân đứng trong đại điện, cảm nhận được từ phía mật thất truyền tới năng lượng nguyên khí.
Ngã một lần nên đã khôn ra.
Minh Thế Nhân mỉm cười: “Tiểu sư muội, không cần đến xem làm gì… Hẳn là sư phụ lão nhân gia người lại đang thử tập pháp môn của môn phái khác.”
Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to: “Pháp môn của môn phái khác sao?”
“Lần trước trên Ma Thiên Các có người mở bát mạch, ta còn tưởng là có kẻ địch xâm lấn… Cũng may sư phụ chỉ phạt ta vào động diện bích hối lỗi… Rất rõ ràng, sư phụ là đang tu luyện công pháp của môn phái khác. Loại ba động nguyên khí này cao nhất là Phạn Hải cảnh.”
“Nha.” Tiểu Diên Nhi gật gật đầu.
“Đừng quên… Tả Tâm Thiền đã bị sư phụ dùng Đại Vô Uý Ấn của Phật môn tiễn về tây thiên.” Minh Thế Nhân tán thán.
“Tứ sư huynh phân tích rất có lý. Ta vẫn nên đi tu luyện thì hơn…” Tiểu Diên Nhi có đôi khi cảm thấy mình quá lười biếng. Sư phụ đã lớn tuổi như vậy còn cực kỳ cố gắng tu luyện, mình thì ngược lại, cả ngày rong chơi không làm gì.
“Tiểu sư muội, con đường tu luyện phải chậm rãi, nhất định không thể vội vàng xao động. Thiên phú của muội đương thời hiếm thấy, sau này các sư huynh sư tỷ có khi còn phải nhờ muội bảo vệ đó nha.” Minh Thế Nhân trêu ghẹo nói.
“Hì hì…” Tiểu Diên Nhi được tâng bốc lên tận mây xanh, trong lòng vui vẻ, đột nhiên nghĩ tới gì đó nàng lại trở nên nghiêm túc, hừ nhẹ một tiếng: “Ta không thèm bảo vệ các sư huynh sư tỷ đâu!”
Nói rồi nàng quay đầu chạy đi.
Minh Thế Nhân gãi gãi đầu suy nghĩ, bình thường hắn đối xử với tiểu sư muội rất tốt mà, đâu có đắc tội với nàng, sao thái độ nàng lại như thế?
Lúc này Chiêu Nguyệt bỗng bước nhanh vào đại điện.
“Tứ sư huynh, Canh Tử Trấn có dị động, hình như là có người đang nhắm vào Ma Thiên Các.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất