Chương 157: Quyết định của Phạm Tu Văn
Theo một tiếng ầm vang động trời, năng lượng bạo liệt cuốn lên bụi đất tạo thành cơn bão cát, nhanh chóng đánh về bốn phương tám hướng xung quanh.
Đồng thời có một số gợn sóng màu tím bị hoả diễm thiêu đốt biến thành màu đen, giương nanh múa vuốt truy kích theo tất cả mọi người.
Không phân địch ta!
Ba toà pháp thân chỉ chống cự được trong giây lát đã bị phá tan tành thành từng mảnh nhỏ!
Đám tu hành giả mặc hồng bào có tu vi thấp nhất dù toàn lực phi hành cũng không thể so sánh được với tốc độ của phi liễn, chỉ trong khoảnh khắc đã bị năng lượng vô tình kia thôn phệ.
“Sư phụ… tam sư huynh, tứ sư huynh!” Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đang cấp tốc bay tới phi liễn.
“Ngừng lại!” Lục Châu đưa tay lên!
Với tu vi của hai người họ thì vừa rồi đã chiến đấu quá lâu, cho dù có thi triển đại thần thông thuật cũng khó lòng thoát khỏi phạm vi bị vu thuật ảnh hưởng.
Phi liễn nhất định phải dừng lại chờ bọn họ leo lên.
Ngoài mặt Lục Châu có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại tiếc vô cùng.
Trong mắt hắn, những tu hành giả mặc hồng bào kia đều là mục tiêu cung cấp điểm công đức!
Thập vu vốn là người đã chết… kẻ đáng giá duy nhất chỉ có Vu Sinh. Đáng tiếc hắn không cách nào sống nổi trong làn sóng năng lượng bạo liệt đó.
Ngay cả Phạm Tu Văn và hai đại hắc kỵ cũng sẽ mang lại không ít điểm công đức!
Không kiếm lời được… bây giờ hắn bị bệnh thiếu máu rất nặng nha!
Trong lúc hắn còn đang suy tư, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đã nhảy lên được phi liễn.
“Đi!”
Phi liễn khởi động.
Dừng lại rồi khởi động, quá trình này đương nhiên sẽ làm phi liễn bị chậm lại.
Chính trong một nhịp thở này, luồng năng lượng màu tím đen cường đại vốn truy kích theo Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đã đánh tới.
Luồng năng lượng ngập trời ập đến như sóng cuốn!
Lục Châu nhíu mày nhìn cơn sóng kia.
Vốn đã cảm thấy thiếu máu vô cùng… chẳng lẽ bây giờ lại phải dùng thêm một tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương?
Mà thẻ Miễn Dịch Sát Thương có lẽ giống với thẻ Một Kích Chí Mạng, chỉ áp dụng cho một người!
Đột nhiên ——
Trong cơn sóng dữ ngập trời kia, một toà pháp thân bát diệp kim liên toả ra ánh sáng lập loè chợt nở rộ!
Chắn đi toàn bộ cương phong cường đại đang kéo đến.
Phạm Tu Văn cả người đều là máu xuất hiện bên trong pháp thân!
“Phạm Tu Văn vẫn còn chưa chết?” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước lên trước, cẩn thận đề phòng nhìn Phạm Tu Văn.
Lục Châu hờ hững nói: “Châu chấu đá xe!”
Trước khi chết còn muốn cắn ta một cái sao?
Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Nhưng mà…
Cương phong mạnh mẽ của Phạm Tu Văn lại đánh về phía ngược lại!
“Hả? Hắn đang giúp chúng ta?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nói.
Lục Châu cũng cảm thấy kỳ quái.
Phạm Tu Văn hẳn phải cùng Ma Thiên Các như nước với lửa. Lúc này lẽ ra hắn phải để đám năng lượng bạo liệt huỷ đi Xuyên Vân phi liễn mới đúng chứ! Sao lại ra tay giúp Ma Thiên Các?
Đây là có ý gì?
“Chờ một chút.” Lục Châu đưa tay lên.
Phạm Tu Văn có tu vi bát diệp nên cường đại như thế cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng điều khiến người ta kinh hãi là hắn có thể sống được đến bây giờ giữa làn sóng năng lượng bạo liệt mạnh mẽ đến thế.
Minh Thế Nhân thở dài lắc đầu. “Liều mạng thiêu đốt đan điền khí hải để thi triển phép thuật này… Phạm Tu Văn chỉ e sẽ phải chết.”
Phạm Tu Văn đã dốc hết toàn lực!
Cơn sóng điên cuồng màu tím đen sau khi bị pháp thân Phạm Tu Văn ngăn lại đã lùi về sau một đoạn!
Tiếng kêu thảm liệt khàn cả giọng của Phạm Tu Văn truyền đến tai mọi người ——
“Phạm Tu Văn ta… chưa bao giờ cầu xin ai… Ta liều chết ngăn trở thập vu, chỉ xin tiền bối đáp ứng một điều… giết, giết chết… Mạc Ly!”
Không đợi Lục Châu đáp ứng.
Cơn sóng bạo liệt màu tím đen kia đã lần nữa ập tới pháp thân của hắn.
Pháp thân tiêu tán!
Bát diệp kim liên cũng xoay mấy vòng trên không… rồi dần dần biến mất.
“Lựa chọn ngu xuẩn.” Cơn sóng lớn kia biến thành hình dạng của một gương mặt, nói ra một câu như thế.
Những người đứng trên phi liễn đều khẽ thở dài.
Ai mà ngờ được Phạm Tu Văn lại làm ra lựa chọn thế này, cũng chỉ vì muốn cầu xin Lục Châu làm một việc cho hắn?
Cơn sóng lớn ngập trời cũng dần dần tiêu tán.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước vào trong phi liễn, quán thâu nguyên khí vào.
Cho dù lực lượng vu thuật đã biến mất nhưng nơi đây vẫn còn cát bụi ngập trời!
Hai người khống chế phi liễn bay cao lên.
Xuyên Vân phi liễn phát sáng bay ra khỏi vùng đất cát bụi mịt mù, phía sau kéo theo một chiếc đuôi như sao băng thật dài.
Chỉ trong chốc lát…
Đã hoàn toàn ra khỏi khu vực bị vu thuật ảnh hưởng.
Cùng lúc, đám tu hành giả cấp thấp đứng quan sát cuộc chiến ở Canh Tử Trấn đều đang ngẩng đầu nhìn.
“Ma Thiên Các thắng rồi!”
“Đám tu hành giả mặc hồng bào kia cường đại như vậy cũng bị Ma Thiên Các đánh bại! Ma Thiên Các rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
“Hầy… Ai mà biết được, vừa rồi tầm nhìn bị ngăn cản, trừ một số tia sáng loé lên và mớ âm thanh đì đùng thì còn thấy được gì nữa đâu!”
“Nhìn kết quả là được rồi! Sự thật đã chứng minh, cho dù Ma Thiên Các không có đại đệ tử và nhị đệ tử… thì vẫn không ai có thể rung chuyển được!”
Bọn họ thở dài một tiếng, than vãn không thôi.
Lúc mới bắt đầu, số lượng tu hành giả đứng quan sát cũng không nhiều.
Về sau dần dần đông lên, đứng từ xa quan chiến.
Trong đám người, có một thanh bào kiếm khách đứng khoanh tay, sắc mặt bình tĩnh nhìn Xuyên Vân phi liễn đang phi hành trên bầu trời… khẽ lắc đầu.
“Xin chào.”
“Vị huynh đệ này, đằng đó rất nguy hiểm, đừng có qua đó…”
“Đa tạ.” Thanh bào kiếm khách khẽ nhích sang một bên, đứng nhìn cát bụi còn lại sau trận chiến dần dần rơi xuống.
“Huynh đệ, ngươi tới chậm rồi… không thấy được trận chiến đặc sắc kia thật là đáng tiếc. Thấy chiếc phi liễn đằng kia không… là phi liễn của Ma Thiên Các đó!” Tu hành giả đứng bên cạnh lên mặt dạy đời.
Thanh bào kiếm khách đứng nhìn phi liễn, không để ý tới hắn.
“Hầy, không ngờ Ma Thiên Các lại mạnh như vậy. Nhớ năm đó khi đại đệ tử và nhị đệ tử chưa rời đi thì Ma Thiên Các huy hoàng cỡ nào… cho đến nay phong thái vẫn còn như trước.”
Thanh bào kiếm khách chú ý tới từ ngữ hắn vừa dùng… ‘phong thái vẫn còn như trước’.
Có đôi khi… ma đạo chưa hẳn đã là mục tiêu bị mọi người căm hận, cũng có nhiều người rất kính sợ và sùng bái ma đạo.
Người này chắc là một trong số đó.
“Đa tạ đã khích lệ.” Thanh bào kiếm khách lễ phép gật đầu.
Đa tạ? Bị bệnh thần kinh hả?
Ngay lúc người đó đang cảm thấy kỳ quái…
Đám người bỗng kinh hô ——
“Xuyên Vân phi liễn trở lại rồi!”
“Không rời đi?!”
Đám tu hành giả cấp thấp đều lui lại.
Sợ Ma Thiên Các đột nhiên xuất hiện một ma đầu đuổi tận giết tuyệt bọn họ!
Nhưng mà… chuyện bọn họ lo lắng hoàn toàn không xảy ra.
Xuyên Vân phi liễn bay về khu vực Tiên Hiền Đại Trận… tốc độ từ từ chậm lại.
Cùng lúc đó.
Lục Châu đứng trên phi liễn quan sát tình cảnh chung quanh.
“Tầm nhìn đã hoàn toàn khôi phục… Tìm Hoa trưởng lão.”
“Vâng.”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh nhảy ra khỏi phi liễn!
Ngay lúc hai người vừa nhảy ra, đám tu hành giả cấp thấp đứng quan chiến ở Canh Tử Trấn lập tức quay đầu bỏ chạy!
Chạy hết sức bình sinh, được bao xa thì hay bấy nhiêu.
Minh Thế Nhân đứng trên cao nhìn xuống thấy cảnh này.
“Đều là bọn nhát gan sợ phiền phức.”
“Nếu bọn họ không sợ… đó mới là bất thường.” Đoan Mộc Sinh liếc nhìn hắn một cái.
“Tam sư huynh cao kiến.”
Hai người hạ xuống.
Mặt đất sau khi trải qua cuộc thảm chiến trở nên vô cùng hoang tàn.
Những nơi bố trí vu thuật lại càng cháy đen.
“Hẳn là Hoa trưởng lão không rời đi quá xa.” Minh Thế Nhân nhìn khắp bốn phía.
“La Sĩ Tam không phải kẻ tầm thường… chỉ sợ Hoa trưởng lão không phải đối thủ của hắn.”
“Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa trưởng lão đã xuất hiện chữ triện thứ chín, mười ba đạo kiếm cương của La Sĩ Tam sợ là không làm gì được ông ta.”
“Chịu đòn thôi mà… Nếu ta là La Sĩ Tam, ta sẽ chậm rãi cùng ông ta hao tổn.” Khi nói lời này, trong giọng nói Đoan Mộc Sinh có một chút không phục.
Minh Thế Nhân ho khan một tiếng, giả vờ như nghe không hiểu. “Tam sư huynh nói có lý.”
Ken két.
Ken két.
“Tiếng gì thế?”
Minh Thế Nhân xoay người lại.
Trong đám bùn đất cháy đen sau lưng hắn, đột nhiên có một bàn tay thò ra ngoài!
Minh Thế Nhân giật nảy mình, chỉ về phía cánh tay kia, nói: “Xác chết sống lại?”
Nhưng nghĩ kỹ lại…
Ai có thể sống sót được trong cơn sóng năng lượng bạo liệt cường đại như thế?
Minh Thế Nhân là người thông minh… ngay lập tức trong đầu hắn hiện ra một cái tên!
“Không thể nào… là Phạm Tu Văn?”