Chương 159: Thừa Hoàng, Diệp Thiên Tâm sống lại
Kiếm Thánh La Sĩ Tam của Vân Tông chưa từng bị người ta mỉa mai chế giễu như vậy.
“Đường đường là đệ tử Ma Thiên Các mà cũng muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?” La Sĩ Tam nói.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Các hạ hiểu lầm ta rồi.”
“Ồ?”
“Ngươi bây giờ rất yếu… Yếu đến mức không thú vị. Cho nên, một tháng sau, ta sẽ đến giết ngươi.” Ngu Thượng Nhung nói.
“. . .”
La Sĩ Tam nhìn Ngu Thượng Nhung bằng ánh mắt phức tạp.
Đây là sáo lộ gì thế?
Thần kinh não tên này đúng là không bình thường.
La Sĩ Tam nói: “Thế nhân đều nói các ma đầu của Ma Thiên Các đều giết người không chớp mắt, quả nhiên là thế… Nói như vậy, ta còn sống được một tháng?”
“Ở quê hương của ta có một loại thực vật tên là Huân Hoa Thảo, tuổi thọ rất ngắn, sáng sớm sinh trưởng, ban đêm héo tàn… Ngươi còn may mắn hơn Huân Hoa Thảo rất nhiều.” Ngu Thượng Nhung ôn hoà nói.
“Ngươi…” La Sĩ Tam nghe vậy trong lòng tức giận, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Mời…” Ngu Thượng Nhung làm thủ thế, ra hiệu hắn có thể tự do rời đi.
“Ngươi sẽ không đánh lén ta từ phía sau chứ?” La Sĩ Tam không tin tưởng hỏi.
Ngu Thượng Nhung không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn La Sĩ Tam.
La Sĩ Tam hít sâu một hơi… Mới vừa đi được một bước, đột nhiên chân hắn lảo đảo té về phía trước.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Đừng sợ.”
“Ta không có sợ… La mỗ từ khi tu hành đến nay chưa từng e ngại bất kỳ kẻ nào… Vừa rồi là do ta đánh với Hoa Vô Đạo quá lâu nên mới mỏi mệt như vậy.” La Sĩ Tam nói.
Ngu Thượng Nhung không nói thêm gì.
La Sĩ Tam quay đầu nhìn thoáng qua Ngu Thượng Nhung.
Thấy đối phương mỉm cười khiêm tốn hữu lễ, trong lòng hắn nhẹ nhõm hơn không ít.
Điều chỉnh lại tâm tình, hắn cất bước rời đi.
Ngu Thượng Nhung nhắc nhở: “Mong các hạ không quên ước hẹn giữa hai ta.”
“Ước hẹn gì cơ?”
“Một tháng sau, ta sẽ đến giết ngươi.” Ngu Thượng Nhung chậm rãi xoay người, không nhanh không chậm đi về nơi xa.
“. . .”
Sắc mặt La Sĩ Tam khó coi nhìn theo bóng Kiếm Ma dần dần rời xa, hắn không cam lòng lầm bầm: “Ta còn chưa đồng ý, hẹn cái gì mà hẹn…”
Nói thật.
La Sĩ Tam tự xưng kiếm thuật của mình đăng phong tạo cực, những năm gần đây đã tạo dựng được danh tiếng vang xa.
Nếu chỉ tính đơn thuần về kiếm thuật thì người hắn không muốn phải đối đầu nhất chính là huynh trưởng nhà mình La Trường Khanh.
Hắn đã từng hỏi xem La Trường Khanh không muốn đối đầu với ai nhất, La Trường Khanh đáp: Kiếm Ma.
Hắn không nhớ rõ La Trường Khanh có từng giao thủ với Kiếm Ma Ngu Thượng Nhung hay chưa, nhưng hắn luôn coi trọng lời của huynh trưởng. Đối thủ có thể khiến La Trường Khanh kiêng kỵ tất nhiên tu vi không hề thua kém La Trường Khanh.
Vậy nên… La Sĩ Tam không muốn phải đối mặt với Kiếm Ma.
Nhưng mà ——
“Ta muốn giết ngươi, có liên quan gì tới việc ngươi đồng ý hay không?”
Nói xong lời này, thân hình Ngu Thượng Nhung nhoáng lên, chỉ trong chớp mắt đã ra xa mấy chục trượng rồi biến mất.
La Sĩ Tam trừng mắt nhìn về phương hướng nơi Ngu Thượng Nhung vừa tiêu thất…
Trong lòng trăm mối ngổn ngang!
Hoàng cung Đại Viêm.
Trong cung các yên lặng nhưng đồ vật trong phòng lại lộn xộn vô cùng.
Ở phía sau tấm bình phong, một nữ tử yêu diễm toàn thân run lên, sắc mặt khó coi.
Trước mặt nàng là một chiếc gương đồng.
Trong gương đồng hiện ra gương mặt trắng bệch của nàng.
“Đại nhân bớt giận! Nhị điện hạ nói… không được tiếp tục xung đột với Ma Thiên Các nữa.” Bên ngoài bình phong, một nữ tu khom người nói.
“Nhị điện hạ… còn nói gì nữa?”
“Nhị điện hạ nói, việc Trần Trúc đại nhân chết hắn sẽ không truy cứu nữa, hy vọng ngài… tỉnh táo lại.”
Nữ tử yêu diễm không nói gì.
Biểu tình trên mặt lại rất mất tự nhiên…
Đột nhiên nàng nắm tay lại, đấm một đấm vào mặt gương đồng!
Choang!
Nắm đấm trông có vẻ yếu nhược nhưng lại nặng như thiết chuỳ ngàn cân, nện gương đồng vỡ tan nát!
Đánh xong một quyền, vẻ phẫn nộ trên mặt nàng dần dần biến mất, tâm tình cũng bình phục lại.
“Tịnh Minh Đạo có hồi âm không?”
“Bẩm đại nhân… Tung tích của Phan Ly Thiên đến nay không rõ… vẫn chưa tìm được hắn.”
“Đã không tìm thấy thì tìm cách cho hắn tự xuất hiện… lan truyền chuyện của Phan Trọng ra đi.” Nữ tử chậm rãi nói.
“Phan Trọng bị trục xuất khỏi sư môn đã nhiều năm, nay lại vào Ma Thiên Các… liệu Phan Ly Thiên sẽ thật sự đi tìm hắn?”
“Lời bản cung nói, cứ làm theo là được.”
Tuy nàng ta nói bằng giọng rất bình tĩnh, nhưng nữ tử bên ngoài bình phong lại vội vàng khom người không dám dị nghị gì thêm. “Vâng!”
Cùng lúc đó.
Xuyên Vân phi liễn quay về Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn thoáng qua Phạm Tu Văn cả người cháy đen rồi nói: “Đưa hắn xuống đi… đừng để hắn chết.”
“Vâng.” Minh Thế Nhân mang Phạm Tu Văn rời đi.
“Hoa trưởng lão chuyến này vất vả rồi… Về nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Châu phân phó.
“Đa tạ.”
Hoa Vô Đạo chắp tay rồi xoay người rời đi.
Tình hình lúc này của hắn có thể đứng nói chuyện với mọi người đã là rất khó.
“Sư phụ, người cũng mệt mỏi rồi, con đỡ người về nghỉ ngơi.” Tiểu Diên Nhi vội vàng đến bên cạnh Lục Châu.
“Không cần.”
Lục Châu khoát khoát tay.
Hắn nhớ tới lúc đối địch với thập vu, Nhậm Bất Bình từng nói Thừa Hoàng ở trên người Diệp Thiên Tâm.
Lời nói này có thể tin được…
Vu Sinh vì Diệp Thiên Tâm mà bày ra Tiên Hiền Đại Trận, trong cung vì muốn vớt được xương cốt của Bạch Dân mà đã vớt xác rõng rã mười năm.
Thừa Hoàng có thể đột phá hai ngàn tuổi.
Thật là như vậy sao?
Lục Châu ngẫm nghĩ rồi lại lắc đầu. Nếu thật là như vậy thì với kiến thức và tính tình của Cơ Thiên Đạo sao có thể không ra tay đầu tiên? Nhưng hắn vẫn để cho Diệp Thiên Tâm là đệ tử của hắn, sống thoải mái an lành.
“Đi xem Diệp Thiên Tâm một chút.” Lục Châu nói.
“Vâng. Đồ nhi đỡ người.”
Hai người đi về phía Nam Các.
Nhóm nữ tu vừa nghe hắn đến tìm Diệp Thiên Tâm liền đi theo sau.
Những nữ tu này vẫn luôn quan tâm chăm sóc Diệp Thiên Tâm. Tuy Diễn Nguyệt Cung không còn nữa nhưng các nàng rốt cuộc vẫn là thuộc hạ của Diệp Thiên Tâm.
Không bao lâu sau.
Mọi người đã đến trước cửa phòng Diệp Thiên Tâm ở Nam Các.
Lục Châu hỏi hai nữ tu canh cửa: “Hôm nay Diệp Thiên Tâm có xảy ra chuyện gì không?”
“Bẩm Các chủ… không xảy ra chuyện gì.”
“Mở cửa.”
“Vâng.”
Lục Châu vào trong phòng.
Diệp Thiên Tâm vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, bộ dạng không thay đổi.
Hắn đi đến bên giường nàng, quan sát toàn thân Diệp Thiên Tâm.
Thừa Hoàng là một loại dị thú, sao có thể xuất hiện trên người Diệp Thiên Tâm được?
Lục Châu nhẹ nhàng phất tay áo.
Thân mình Diệp Thiên Tâm ngồi dậy.
“Hả?”
Có hô hấp?
Hắn đưa tay thăm dò hơi thở của nàng.
Rất yếu, hơi thở mong manh.
Không thể tin được!
Lục Châu vẻ mặt bình tĩnh, đẩy một chưởng tới…
Lực lượng nguyên khí chui vào kỳ kinh bát mạch của Diệp Thiên Tâm.
Kiểm tra một chút… Lục Châu khẽ lắc đầu.
Làm gì có bóng dáng của Thừa Hoàng…
Hắn vung tay lên.
Diệp Thiên Tâm lại nằm xuống.
Lục Châu lắc đầu rời khỏi phòng.
Không ngờ dưới tình huống này mà nàng vẫn còn hơi thở.
Chỉ là…
Nàng vẫn không tỉnh lại, nếu không có thể hỏi xem sự tình Thừa Hoàng là như thế nào.
“Sư phụ, tỷ ấy thế nào rồi?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Mệnh lớn.”
“Tỷ ấy thật sự sống lại rồi?” Tiểu Diên Nhi trừng to mắt.
Lời vừa thốt ra, các nữ tu Diễn Nguyệt Cung đứng cạnh cửa đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
Ngay lúc Lục Châu vừa định rời đi ——
Minh Thế Nhân đột nhiên từ Bắc Các chạy nhanh tới trước mặt hắn, khom người nói:
“Sư phụ… chuyện của Phạm Tu Văn con đã an bài thoả đáng. Trước mắt hắn sẽ không chết, nhưng đồ nhi không dám hứa chắc sau này hắn có chết hay không.”
“Đã biết.”
“Mặt khác… Có phi thư đến gần Ma Thiên Các, hẳn là do ngoại nhân truyền tới. Đồ nhi tự tác chủ trương ngăn lại.”
“Ai truyền thư?”
“Ngụy Trác Ngôn.”
“Trình lên.”