Chương 18: Minh Thế Nhân thăm dò
Khi Lục Châu nhìn thấy Minh Thế Nhân, chân mày hắn cau lại.
Độ trung thành của hắn vậy mà rớt xuống còn có 58%.
Rõ ràng là có vấn đề.
Lục Châu bất động thanh sắc, yên lặng nghe đồ đệ báo cáo sự tình.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Sau khi đánh giết mã tặc, đồ nhi đã gửi thư về báo tin, rồi đến Mãnh Hổ Cương gặp bát sư đệ… à không, đi gặp tên phản đồ Chư Hồng Cộng! Đồ nhi đã giáo huấn hắn một trận.”
Sau khi báo cáo xong, hắn im lặng chờ Lục Châu đáp lại.
Thấy vẻ mặt Lục Châu lạnh nhạt như đang suy tư điềm gì, hắn nói thêm: “Câu nào của đồ nhi cũng là lời nói thật, tuyệt không dám hoang ngôn.”
“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ không tệ.”
“Tạ ơn sư phụ khích lệ.”
“Nhưng mà…”
Hai chữ này vừa thốt ra.
Minh Thế Nhân lập tức trở nên khẩn trương, trong lòng run lên bần bật nhìn về phía sư phụ.
Lục Châu nói tiếp: “Sự tình bắt cóc tộc nhân của tiểu sư muội điều tra đến đâu rồi?”
“Chuyện này còn đang điều tra. Chư Hồng Cộng nói hắn không có tham dự vào việc này. Đồ nhi nghĩ lại, đúng là hắn không có lý do gì để làm vậy, huống hồ đó còn là tộc nhân của tiểu sư muội. Tuy hắn phản bội sư môn nhưng đồ nhi cảm thấy hắn sẽ không dám làm ra loại chuyện súc sinh này.”
Lục Châu gật gật đầu.
“Ngươi nói có lý. Còn gì nữa?”
“Đồ nhi đã giao cho Chư Hồng Cộng phải điều tra rõ ràng, nếu không đồ nhi sẽ không tha cho hắn!”
“Còn gì nữa?”
“A?”
“Ngươi đến chỗ lão bát, hẳn là không chỉ nói mấy chuyện này.”
Trong lòng Minh Thế Nhân vô cùng căng thẳng, chẳng lẽ sư phụ có thông thiên nhãn, nhìn thấy tất cả mọi chuyện trên đời? Chuyện này sao có thể?
Bản thân hắn tu vi cũng cao thâm, không thể nào không phát hiện ra.
“Sư phụ, thật sự không còn gì.” Minh Thế Nhân rất rõ ràng, chuyện gì hắn cũng có thể thừa nhận, duy chỉ có lòng phản bội là hắn thà chết cũng phải che giấu!
Nghe nói như thế.
Lục Châu cũng biết hắn sẽ không dễ dàng khai ra, bèn lắc đầu nói: “Thôi, ngươi đã không muốn nói, vi sư không ép ngươi! Nhiệm vụ lần này ngươi hoàn thành không tệ, đi giúp tam sư huynh của ngươi chữa trị trận pháp đi. Có việc cần vi sư sẽ gọi các ngươi đến.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Tiểu Diên Nhi, đang định lui ra, hắn bỗng ngừng lại hỏi: “Tiểu sư muội đâu rồi ạ?”
“Chuyện không liên quan đến ngươi thì đừng hỏi đến.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu cầm một bản điển tịch trên bàn trà lên xem. Đây là đồ trong Ma Thiên Các, trừ việc này ra hắn cũng chả làm được cái gì khác.
Nhưng Minh Thế Nhân không lập tức lui ra ngoài.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn, đúng thật độ trung thành của hắn đang hạ xuống.
Gia hoả này, trong lòng có quỷ!
Hiện tại Lục Châu vẫn còn Đỡ Đòn Chí Mạng và Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn định bắt chước Chu Kỷ Phong làm ra chuyện hành thích sư phụ sao?
“Minh Thế Nhân, ngươi còn có chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên nói.
Minh Thế Nhân bước tới, quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói: “Sư phụ, Thanh Mộc Tâm Pháp của đồ nhi đã luyện đến tầng cuối cùng, nhưng dù con có luyện thế nào cũng không thể lĩnh ngộ được tinh tuý của tầng cuối này. Xin sư phụ chỉ rõ.”
Đây là cố ý muốn dò xét hắn.
Lục Châu biết Cơ Thiên Đạo cố ý không dạy cho Minh Thế Nhân toàn bộ khẩu quyết của Thanh Mộc Tâm Pháp.
Nếu nói cho hắn, với thiên phú của đám ác đồ này thì không bao lâu sau sẽ đột phá.
Đến lúc đó người gặp nguy hiểm sẽ là mình.
Lục Châu ho khan nói: “Lão tứ, con đường tu luyện kỵ nhất là phập phồng không yên. Những người đã tu luyện đến đại thành, có ai không mất hàng mấy trăm năm tu hành buồn tẻ, có ai không chịu đựng dày vò suốt bao năm trời? Vi sư nhớ rõ ngươi vừa mới đột phá chưa tới 60 năm, chưa gì đã gấp gáp muốn một bước lên trời rồi?”
“Chuyện này…”
“Hơn nữa, càng về sau tu luyện càng cần đến ngộ tính. Ngộ tính của ngươi không tệ, đừng để bản thân lạc lối, suốt ngày lo lắng không yên.”
Minh Thế Nhân nghe vậy liền quỳ gối xuống nói: “Đa tạ sư phụ khai ngộ, là đồ nhi ngu dốt.”
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, nói tiếp: “Đồ nhi còn có một chiêu quyền pháp, gần đây cứ thấy không ổn chỗ nào, xin sư phụ chỉ điểm một hai.”
Hả?
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Tên ác đồ kia hẳn là đã nghe được mấy lời sàm ngôn từ chỗ lão bát nên đem lòng sinh nghi, trở về đây thăm dò ta.
Lục Châu bây giờ làm gì có thủ đoạn nào, cũng không thể chỉ vì muốn biểu diễn vài đường quyền pháp mà phải lãng phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong quý giá.
Nhưng nếu từ chối, sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
Nếu đồng ý, thì phải chỉ điểm như thế nào?
Bảo Thông Huyền Cảnh chỉ điểm cho Thần Đình cảnh? Khác nào bảo một đứa trẻ đánh lộn với người trưởng thành.
“Sư phụ?”
Minh Thế Nhân lại gọi.
Lục Châu nói: “Không ổn chỗ nào?”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Quyền pháp này của con luôn cảm thấy không cách nào thi triển ra uy lực lớn nhất, lúc đánh ra luôn có cảm giác bị kềm kẹp.”
Lục Châu gật gật đầu. “Đi ra ngoài lương đình đánh cho vi sư xem.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân chậm rãi đứng dậy.
Hắn mặc một thân trường bào màu xanh, mái tóc dài phiêu đãng trong gió, trông có vẻ bắt mắt.
Hắn đứng thẳng người, mũi chân điểm nhẹ một cái, toàn thân bay ra ngoài lương đình nhẹ nhàng như chim yến, cực kỳ tiêu sái tuấn dật.
Minh Thế Nhân trên không trung đánh ra từng quyền như gió cuốn lưu lại tàn ảnh, một quyền trái, một quyền phải.
Cuồn cuộn khí lãng phóng ra.
Toàn bộ bầu trời đều ẩn chứa nguồn năng lượng to lớn.
Sau khi đánh ra mấy quyền, Minh Thế Nhân trôi nổi giữa không trung, nói: “Sư phụ, chính là quyền này!”
Lục Châu không hề nhúc nhích.
Ngươi có can đảm đánh về phía lão tử sao?
Ánh mắt hắn nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Ngàn vạn quyền ảnh trên không trung hội tụ lại vào một chỗ, tấn công trực diện về một nơi!
Ầm!
Cỗ năng lượng đập vào vách núi, đá vụn văng tứ tung, vách núi trống hoác ra một lỗ hổng cực lớn.
Thật là một quyền mạnh mẽ!
Minh Thế Nhân đáp xuống đất, một lúc lâu sau đá núi mới thôi rơi vãi, trả lại sự yên tĩnh cho lương đình.
“Xin sư phụ chỉ giáo sai lầm của con…”
Nói thật.
Lục Châu căn bản chẳng thấy rõ ràng, tu vi hiện tại của hắn sao có thể nhìn rõ tốc độ ra quyền của Minh Thế Nhân.
Tốc độ đó phải nói là quá nhanh, một giây đã đánh ra mấy trăm quyền.
Hắn làm sao mà chỉ điểm?
Lục Châu bắt đầu lục soát ký ức bên trong não hải.
Bộ quyền pháp này đúng là do Cơ Thiên Đạo truyền thụ cho Minh Thế Nhân. Đương nhiên, Cơ Thiên Đạo cũng giữ lại một tầng khẩu quyết cuối cùng.
Quyền này của Minh Thế Nhân chẳng có vấn đề gì, mà là do khuyết thiếu bộ khẩu quyết cuối phụ trợ nên uy lực mới giảm mạnh.
Suy cho cùng, đây là vấn đề của việc lựa chọn.
Nếu dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói.
Lục Châu trầm tư một lát rồi thản nhiên nói: “Quyền này của ngươi đã tu luyện đến tinh tuý, không có vấn đề gì.”
“A?”
“Lão tứ, ngươi biết sai chưa?”
Phịch!
Minh Thế Nhân vội quỳ xuống nói: “Đồ nhi… đồ nhi không biết.”
Lục Châu hừ nhẹ một tiếng, thở dài nói: “Vi sư dạy các ngươi tu hành, nhưng không dạy các ngươi cách làm người… Những trò vặt này của ngươi đem đi lừa gạt trẻ con còn được, dám can đảm lừa gạt vi sư?!”
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi tuyệt đối không có can đảm lừa gạt sư phụ!” Minh Thế Nhân dập đầu.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng áo.
Tất cả đều bị nhìn thấu. Minh Thế Nhân luôn cảm thấy mọi hành vi hắn làm ở chỗ lão bát đều rơi vào trong mắt Lục Châu.
“Lão tam!” Lục Châu dùng một ít năng lượng dồn vào giọng nói.
Quả nhiên.
Đoan Mộc Sinh ở gần đó khẽ bước ra.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đã đến thì cứ quang minh chính đại mà nhìn. Trốn trong góc tưởng là vi sư không biết sao?”
“Đồ nhi biết sai!”
Đoan Mộc Sinh cũng chột dạ quỳ trên mặt đất.
Nhìn hai người run lẩy bẩy.
Lục Châu mới biết được Cơ Thiên Đạo đã gieo hạt giống sợ hãi vào đầu bọn họ sâu sắc tới mức nào. Nếu là một tên ma đầu bình thường, chỉ sợ đã sớm nhảy dựng lên phản kháng.