Đồ Đệ Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 180: Lão phu luôn là người phân rõ phải trái

Chương 180: Lão phu luôn là người phân rõ phải trái
Minh Thế Nhân đứng ở vị trí cầm lái nên có tầm nhìn tốt nhất.
Đứng từ trên nhìn xuống, tế thiên đài và xung quanh quảng trường đều đứng đầy hoà thượng của Thiên Tuyển Tự.
Trận địa sẵn sàng, ánh mắt toé lửa… rất nhiều người có thái độ quyết tử.
Minh Thế Nhân không mắng nữa mà quay đầu lại nói: “Sư phụ, đồ nhi hoài nghi bên dưới có cạm bẫy, có cần đổi sang nơi khác để hạ cánh không?”
Với thực lực và tu vi của bọn hắn, cho dù gặp phải cạm bẫy cũng dư sức rời đi, nhưng Xuyên Vân phi liễn rất trân quý, lỡ như bị phá hư thì thật đáng tiếc.
Lục Châu chắp tay sau lưng bước ra đầu phi liễn, quan sát bên dưới.
Ánh mắt hắn đảo qua tế thiên đài và các côn tăng đứng trên quảng trường rồi mở miệng nói:
“Hư Tĩnh, đã lâu không gặp.”
Phương trượng Hư Tĩnh ngẩng đầu nhìn Lục Châu đứng ngạo nghễ trên phi liễn, trong mắt hắn loé lên vẻ kinh ngạc rồi đáp: “Lão nạp còn tưởng rằng Các chủ Ma Thiên Các sẽ không đến căn miếu hoang rách nát Thiên Tuyển Tự này… Lão thí chủ đại giá quang lâm, rồng đến nhà tôm.”
Lục Châu lạnh nhạt nói:
“Hạ xuống.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân khống chế Xuyên Vân phi liễn chậm rãi hạ xuống tế thiên đài.
Hạ xuống nơi này là do Minh Thế Nhân cố ý. Tế thiên đài từ trước đến nay đều được Thiên Tuyển Tự dùng để tế thiên.
Minh Thế Nhân muốn nhân cơ hội này để phản kích Thiên Tuyển Tự.
Đám đệ tử trẻ tuổi nóng tính của Thiên Tuyển Tự tức giận muốn xông lên lý luận nhưng đều bị Hư Tĩnh và ba vị trưởng lão quát lui.
Đệ tử trẻ tuổi kiến thức và tầm nhìn quá hạn hẹp.
Vả lại Thiên Tuyển Tự xưa nay không quan tâm đến cuộc phân tranh giữa chính và ma, rất nhiều đệ tử không biết tường tận về vị đệ nhất ma đầu trong tu hành giới này.
Nghé con không sợ hổ, nhưng cũng phải xem đối phương là ai nữa.
Nếu lúc này mà manh động thì chẳng khác gì đi chịu chết.
Phi liễn nhẹ nhàng hạ xuống.
Đám người Lục Châu khẽ khàng bước ra.
Ngoài dự liệu của bọn họ, tăng nhân Thiên Tuyển Tự không có ai xông lên tấn công.
Chúng tăng đều đứng rất chỉnh tề thẳng lối.
Hư Tĩnh bước đến bên tế thiên đài, chắp một tay trước ngực. “A di đà phật, lão nạp cung nghênh chư vị thí chủ.”
Thái độ của phương trượng Hư Tĩnh khiến đám người nghi hoặc không hiểu.
Ngược lại Lục Châu thì không thèm để ý, chỉ chắp tay sau lưng thản nhiên đi tới trước mặt phương trượng Hư Tĩnh.
Hư Tĩnh lại nói tiếp: “Lão nạp bất đắc dĩ mới phải cầm tù Chư thí chủ… Mời các vị thí chủ đến Đại Hùng bảo điện, lão nạp sẽ trình bày tường tận sự việc.”
“Con lừa trọc… ngươi bắt bát sư đệ của ta, còn không mau thả hắn ra? Lại còn dám ngang nhiên đòi ba kiện vũ khí thiên giai… Ai cho ngươi lá gan làm thế?” Minh Thế Nhân mắng.
“. . .” Phương trượng Hư Tĩnh có vẻ xấu hổ. “Nếu lão nạp không làm vậy thì sao có thể chọc giận Ma Thiên Các?”
“Ngươi cố ý?”
“Các vị thí chủ, xin mời ——” Phương trượng Hư Tĩnh nhường đường.
Những đệ tử khác đều tránh ra.
“Đại Hùng bảo điện không phải là một loại lồng giam nào đó chứ?” Minh Thế Nhân từ xa quan sát Đại Hùng bảo điện.
Nghi ngờ của Minh Thế Nhân cũng rất có lý.
Trải qua mấy lần đại chiến, hắn phát hiện rất nhiều tu hành giả đều tình thông loại trận pháp giam cầm.
Từ bình chướng Thanh Ngọc đàn đến bình chướng cường đại của Kim Đình Sơn đều có khả năng cầm tù các tu hành giả thông thường.
Ngoài ra còn có đại trận vu thuật ở Độ Thiên Giang, Tiên Hiền Đại Trận của thập vu ở Canh Tử Trấn.
Đại Hùng bảo điện là nơi quan trọng như vậy, rất có khả năng đã bị bố trí đại trận cường đại.
Phương trượng Hư Tĩnh nói: “Các vị thí chủ hiểu lầm lão nạp rồi… Nếu ta thật muốn giam cầm mọi người thì cũng cần phải có một nhóm cao thủ hỗ trợ khởi động trận pháp. Thực lực ngày nay của Thiên Tuyển Tự sao có thể khống chế trận pháp cường đại? Huống chi thực lực của Ma Thiên Các đã rõ như ban ngày, lão nạp có ngu xuẩn đến mức lấy trứng chọi đá không?”
Minh Thế Nhân nhìn phương trượng Hư Tĩnh. “Nói như vậy, ngươi cố ý dẫn sư phụ ta tới đây là có sự tình khác?”
“Đúng vậy.”
Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói: “Chỉ mong là thế.”
“Xin mời.”
Phương trượng Hư Tĩnh lại giơ tay mời đi.
Đám người Lục Châu đi theo phương trượng Hư Tĩnh vào Đại Hùng bảo điện.
Những tăng nhân khác đều chờ ở bên ngoài.
Trong Đại Hùng bảo điện chỉ còn lại một vài đệ tử hạch tâm.
Ngồi vào chỗ, phương trượng Hư Tĩnh hô: “Người đâu?”
“Sư phụ.”
“Mời Chư thí chủ tới.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Chư Hồng Cộng bị hai tên tăng nhân giải đến.
Tay chân Chư Hồng Cộng đều bị trói, trên mặt tràn đầy uỷ khuất.
Đến cửa đại điện, tăng nhân mới mở trói cho hắn.
“Lão nạp ra hạ sách này hoàn toàn là bất đắc dĩ… Mong Cơ thí chủ thứ tội. Tất cả tội nghiệt lão nạp xin một mình gánh chịu!”
Nghe nói như vậy, Chư Hồng Cộng đi vào bảo điện, nhìn thấy Lục Châu đang ngồi uy nghiêm và đám sư huynh sư muội đến giải cứu mình, hắn lập tức quỳ gối trước mặt Lục Châu, khóc lóc kể lể:
“Sư phụ, người đến rồi! Đồ nhi bị lão lừa trọc này ngược đãi đánh đập đến mức trọng thương, khổ không thể tả… Sư phụ người nhất định phải làm chủ cho đồ nhi nha!”
Minh Thế Nhân: “. . .”
Mẹ nó, diễn xuất đỉnh cao quá!
Phương trượng Hư Tĩnh mặt mày ngơ ngác nhìn Chư Hồng Cộng. “Lão nạp chính là phương trượng chủ trì của Thiên Tuyển Tự. Đây là nơi cửa phật, sao lão nạp có thể ra tay độc ác với thí chủ được chứ?”
“Giảo biện! Bây giờ ta đang bị nội thương, có nghe hay không hả?” Chư Hồng Cộng ngẩng đầu trừng mắt nói với phương trượng Hư Tĩnh.
Chư Hồng Cộng hiểu rất rõ tính cách của Cơ Thiên Đạo, hắn là người có thù tất báo.
Nhưng mà…
Lục Châu bỗng lên tiếng: “Đứng lên rồi nói.”
“Ách…”
“Nếu lời ngươi nói là thật, vi sư sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.”
“Vâng, sư phụ!” Chư Hồng Cộng đột nhiên cảm thấy mình về Ma Thiên Các thật là đúng đắn!
Phương trượng Hư Tĩnh hoàn toàn nghẹn lời… Nhưng với thân phận của mình, hắn cũng không tiện giải thích nhiều, bèn nói: “Xin Cơ thí chủ minh giám.”
“Nói chuyện chính…” Lục Châu ngừng lại một chút rồi nói. “Nếu không đưa ra được nguyên cớ hợp lý, Thiên Tuyển Tự sẽ phải trả giá đắt.”
Trên trán phương trượng Hư Tĩnh lấm tấm mồ hôi, nhưng hắn vẫn trấn định nói:
“Lão nạp biết Cơ thí chủ muốn có Hắc Mộc Liên… Ta có thể giao Hắc Mộc Liên cho Ma Thiên Các.”
Nghe được lời này, các đệ tử Ma Thiên Các bớt đi mấy phần tức giận, khe khẽ gật đầu.
Vậy mới được chứ.
Lục Châu cũng không ngờ phương trượng Hư Tĩnh lại hào phóng như thế.
Vậy bọn hắn quanh co lòng vòng, bày ra nhiều trò như thế để làm gì?
“Lão phu luôn là người phân rõ phải trái. Lão phu có thể bỏ qua việc các ngươi cầm tù Chư Hồng Cộng.”
Khi đi ra ngoài, Lục Châu thích tự xưng là ‘lão phu’.
Chuyện lão bát bị cầm tù đổi lấy một mảnh Hắc Mộc Liên, thấy thế nào cũng không lỗ.
Chư Hồng Cộng nghe vậy lập tức ngơ ngác…
Không phải vừa nãy bảo là sẽ thay mình lấy lại công đạo sao?
Phương trượng Hư Tĩnh chắp một tay trước ngực, nói: “Lão thí chủ hiểu rõ đại nghĩa, quả thật là chuyện may mắn… Trừ việc đó ra, lão nạp còn có một chuyện muốn nhờ.”
Minh Thế Nhân mắng ngay: “Con lừa trọc! Ta biết ngay ngươi không có hảo ý mà! Muốn nhờ vả cũng vô dụng, Ma Thiên Các không đáp ứng đâu!”
Phương trượng Hư Tĩnh đột nhiên đứng lên đến trên mặt Lục Châu, cung kính nói:
“Chuyện này đúng là lão nạp đã chưa suy nghĩ chu toàn… Ngoài việc tặng Hắc Mộc Liên, Thiên Tuyển Tự cũng sẽ không truy cứu chuyện của Bảo Thiền Y nữa.”
Chư Hồng Cộng vội vàng cúi đầu, ôm chặt áo trên người.
Lục Châu nói: “Lão phu rất hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến Thiên Tuyển Tự phải hạ mình như vậy?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất