Chương 193: Nàng không còn nhỏ nữa
“? ? ?”
Chu Kỷ Phong quỳ thành quán tính, rõ ràng bình thường bị Tiểu Diên Nhi bắt nạt không ít lần.
Lục Châu không vui, trầm giọng nói: “Diên Nhi, quỳ xuống.”
Tiểu Diên Nhi giật mình một cái, lập tức quỳ dưới đất.
Chu Kỷ Phong lúc này mới giật mình hiểu ra, hắn đỏ mặt xấu hổ, quỳ dịch sang bên cạnh.
Lục Châu khiển trách: “Nay con đã sắp tròn mười sáu tuổi, là tuổi trưởng thành hiểu chuyện chứ không còn là đứa trẻ nữa. Sao lại dám coi thường huynh trưởng như thế?”
Tiểu Diên Nhi dẩu môi.
Từ xưa đến nay, việc giáo dục một người luôn là vấn đề rất lớn.
Cơ Thiên Đạo đã xem nhẹ chuyện này, hoặc có thể, hắn có nguyên nhân đặc biệt nên mới dạy dỗ ra nhiều tên nghiệt đồ như vậy.
Nay đến lượt Lục Châu, hắn không thể giẫm lên vết xe đổ đó.
“Xin lỗi đi.” Lục Châu nói.
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn xoay người nhìn về phía đám sư huynh sư tỷ: “Muội xin lỗi các sư huynh sư tỷ…”
Đoan Mộc Sinh chỉ khẽ phất tay tỏ vẻ không sao cả.
Chiêu Nguyệt giao thủ với nàng không nhiều, vả lại cũng không để bụng mấy chuyện này.
Trên mặt lão bát thì có vài phần xấu hổ. “Không sao mà, đều là việc sư huynh phải làm.”
Minh Thế Nhân lập tức quay đầu trừng mắt với hắn.
Chư Hồng Cộng vội vàng che miệng… Hắn nói như thế chẳng phải đang phủ nhận lời của sư phụ lão nhân gia người sao?
Lục Châu thì không hề để ý tới ý kiến của những người khác… Sư huynh sư tỷ biết chiếu cố Tiểu Diên Nhi là chuyện tốt, không hề mâu thuẫn với việc hắn dạy bảo Tiểu Diên Nhi.
Đợi nàng xin lỗi xong, Lục Châu mới nói: “Vi sư phạt con sao chép lại Thái Thanh Ngọc Giản một trăm lần, vào động diện bích hối lỗi ba ngày…”
“. . .”
Mọi người đều giật mình.
Sư phụ lão nhân gia người lần này ra tay không hề nhẹ nha.
Bình thường bọn hắn chưa bao giờ thấy sư phụ trừng phạt tiểu sư muội.
Hôm nay sao lại thế?
Tiểu Diên Nhi cũng rất sửng sốt…
Một đứa trẻ từ bé đến lớn chưa hề bị đánh đột nhiên bị phạt đánh thật nặng, trong lòng tất nhiên sẽ cảm thấy tủi thân uỷ khuất.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Đồ nhi… lĩnh, lĩnh phạt.”
Tiểu Diên Nhi đứng dậy rời khỏi Nam Các.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, thấy biểu tình trên mặt mọi người không được tự nhiên bèn hỏi: “Có thắc mắc gì sao?”
“Sư phụ, tiểu sư muội còn nhỏ…”
“Nó không còn nhỏ nữa.” Lục Châu đưa tay ngắt lời Minh Thế Nhân.
Ở thời đại nào thì một thiếu niên tròn mười sáu đều không thể xem là một đứa trẻ nữa.
Mọi người thấy thái độ Lục Châu vô cùng kiên quyết nên không ai dám tiếp tục cầu tình nữa.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía mọi người. “Hoa trưởng lão đâu?”
“Con đi mời đến.” Minh Thế Nhân chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Hắn vốn định nói đến việc tổ chức sinh nhật cho Tiểu Diên Nhi, bây giờ xem ra… thôi đi vậy.
Không bao lâu sau, Minh Thế Nhân và Hoa Vô Đạo đã bước vào đại điện Ma Thiên Các.
Hoa Vô Đạo khom người hành lễ với Lục Châu. “Các chủ tìm ta có việc gì sao?”
Lục Châu vung ta lên, Bích Lạc tàn phiến bay đến trước mặt Hoa Vô Đạo.
“Ngươi có nhận ra vật này không?”
“Bích Lạc tàn phiến?” Hoa Vô Đạo cười nói. “Đây vốn là đồ vật của Các chủ mà… Nghe nói có một năm nọ, bình chướng Ma Thiên Các biến mất nên bị Yến Tử Vân Tam của Thần Thâu Môn trộm đi, không rõ chuyện này là thật hay giả…”
Trên mặt Hoa Vô Đạo lúc này đầy vẻ hóng chuyện.
Hắn rất tò mò được nghe Lục Châu nghiệm chứng chuyện này… Vẻ mặt hắn rõ ràng hiện lên câu hỏi: đường đường là Ma Thiên Các mà cũng bị tiểu tặc trộm đồ hay sao?
Lục Châu thản nhiên đáp: “Vật này bản toạ không thèm để ý tới, vất lung tung khắp nơi, bị trộm đi cũng chẳng có gì lạ.”
“. . .”
Hoa Vô Đạo há hốc mồm, sau đó ngậm miệng lại.
Bảo bối người ta tranh nhau vỡ đầu chảy máu, trong mắt người này lại chỉ là đống rác vất tuỳ tiện lung tung.
Khắp thiên hạ này chỉ sợ có mỗi Các chủ Ma Thiên Các dám nói như thế.
“Các chủ hỏi chuyện này để làm gì?” Hoa Vô Đạo kỳ quái hỏi lại.
“Tìm về.”
“. . .”
Đã xem là rác thì còn tìm về làm gì?
Trong lòng Hoa Vô Đạo tuy có nghi vấn nhưng ngoài mặt cũng không dám thể hiện ra, chỉ nói: “Nghe nói Bích Lạc tàn phiến có tám mảnh, nhưng mỗi mảnh đang ở nơi nào thì ta không biết rõ. Muốn tìm về lại toàn bộ e là rất khó.”
Lục Châu khẽ gật đầu, không lấy làm ngạc nhiên.
Hoa Vô Đạo không biết cũng rất bình thường.
“Thay vì mò kim đáy biển, chẳng thà tìm tới tên trộm lúc trước.”
“Yến Tử Vân Tam?”
“Đúng vậy. Bích Lạc tàn phiến được xem là vật quý giá đối với ngoại giới, sẽ không thể vô duyên vô cớ biến mất khỏi thế gian được.” Hoa Vô Đạo nói. “Có điều… Thần Thâu Môn đã tuyệt tích trong tu hành giới từ lâu, bây giờ muốn tìm được Vân Tam cũng không dễ dàng.”
Lục Châu suy tư một lát rồi nói: “Minh Thế Nhân…”
“Có đồ nhi.”
“Mạng lưới tình báo của lão thất trải rộng khắp thiên hạ, bảo nó tra xem Vân Tam hiện đang ở đâu.” Lv nói.
Chuyện này…
Minh Thế Nhân ngơ ngác.
Lão thất đã rời khỏi Ma Thiên Các, theo lý thuyết thì chính là một tên phản đồ.
Bảo một phản đồ giúp mình làm việc, chuyện này có phải hơi vô lý rồi không?
“Sư phụ… nếu lão thất không đồng ý thì sao?”
“Nó là người thông minh.”
“Nhưng vấn đề là… con chẳng biết hắn đang ở đâu cả.” Minh Thế Nhân gãi gãi đầu.
Chư Hồng Cộng giơ tay lên: “Ta biết nè…”
“. . .”
“Ám Võng của thất sư huynh trải rộng trên từng ngóc ngách Đại Viêm, ở An Dương thành cũng có.” Chư Hồng Cộng nói.
Tư Vô Nhai là người vô cùng giảo hoạt, không cần nói cũng biết, hắn cố ý để lại một điểm liên lạc cho Chư Hồng Cộng.
Cho nên Minh Thế Nhân không cần phải hỏi lại, lập tức lôi hắn đi.
“Con đi gửi phi thư ngay. Lão bát, còn ngây ngốc ra đó làm gì.” Minh Thế Nhân nói.
Hoa Vô Đạo sang sảng cười: “Nghe nói thất đệ tử Ma Thiên Các âm hiểm giảo… à, túc trí đa mưu, xem ra lời này đều là thật. Ngay cả Minh Thế Nhân cũng không tìm ra hắn thì nói chi đến những người khác.”
“Lão thất quả thực rất giảo hoạt.” Lục Châu gật đầu nói.
“Ta vẫn luôn hiếu kỳ… Theo như quan sát gần đây của ta, Các chủ hoàn toàn không giống với loại người tội ác chồng chất như trong lời đồn. Tuy rằng có một số chuyện ta không quá đồng tình nhưng vẫn có thể chấp nhận. Người như Các chủ… sao có thể khiến cho các đồ đệ phải rời bỏ Ma Thiên Các?” Hoa Vô Đạo hỏi.
Sắc mặt Lục Châu vẫn bình tĩnh.
Khi Hoa Vô Đạo hỏi ra lời này, những người khác đều nhìn sang.
Nhất là Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt.
“Hoa trưởng lão, ngươi nói hơi nhiều rồi.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Hoa Vô Đạo cũng ý thức được mình quá phận, bèn vội vàng chắp tay lui xuống.
Lục Châu thấy Hoa Vô Đạo rời khỏi đại điện mới nói: “Gửi phi thư cho Giang Ái Kiếm, bảo hắn điều tra nơi ở hiện tại của Vân Tam.”
“Sư phụ… Giang Ái Kiếm gửi phi thư.”
Minh Thế Nhân và Chư Hồng Cộng quay vào đại điện.
Lục Châu nghi ngờ, sao lần nào gia hoả này cũng có thể trùng hợp xuất hiện đúng lúc như vậy?
“Đọc đi.”
Minh Thế Nhân mở phi thư ra đọc. “Cơ lão tiền bối, từ lần trước từ biệt ta vẫn rất nhớ người. Cơ lão tiền bối đúng là thủ đoạn có thừa, một chiêu thay xà đổi cột của người vô cùng hay nha! Vãn bối không nhịn được phải vỗ tay…”
Bộp bộp bộp…
Minh Thế Nhân cầm phi thư bằng một tay, tay còn lại khẽ vỗ.
Mọi người ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khinh bỉ chẳng khác gì đang nhìn một thằng đần.
Đọc thì lo đọc đi, ai mượn ngươi vỗ tay minh hoạ làm gì???
Lục Châu lại không thèm để ý, chỉ nói: “Tiếp tục.”
“Ba ngày sau, Ngụy Trác Ngôn phụng mệnh đi tới An Dương thành bình loạn. Thế lực của Mạc Ly và Ngọc phi đều có ý đồ muốn nhúng tay… Phong vân tụ hội sẽ có rất nhiều chuyện không thể nói rõ trong thư. Vãn bối muốn được gặp mặt lão tiền bối một lần… Mong thư hồi đáp.”
Sau khi đọc xong, Minh Thế Nhân nói:
“Cái tên Giang Ái Kiếm này cho rằng mình là cọng hành gì mà đòi gặp sư phụ? Sư phụ là người hắn muốn gặp là gặp được hay sao!”