Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 34

Chương 34

“Con! Hồ đồ! Ngu xuẩn! Vua Giang Nam là quan lớn một phương, nhà họ Vương chúng ta không sợ, nhưng ông ta có chiến thần chống lưng! Dù nhà họ Vương là thế gia nắm giữ chức vị cha truyền con nối cũng không thể đắc tội một vị chiến thần!”, người đàn ông nổi trận lôi đình.

“À, con suýt quên mất, là nhà họ Vương ở Kim Lăng sợ chứ không phải Vương Như Yên con sợ”, Vương Như Yên hờ hững đáp.

“Ha ha, con đừng tưởng ba không biết con đang nghĩ gì!”, người đàn ông cười khẩy: “Thằng nhóc tên Diệp Bắc Minh đó là sư đệ của con đúng không? Con giết vua Giang Nam vì cậu ta?”

“Đúng vậy!”

Vương Như Yên trả lời rất dứt khoát.

“Được, ba sẽ lập tức cho người giết cậu ta, sau đó đổ hết tội lên đầu cậu ta để giải thích với chiến thần Lăng Phong”, người đàn ông lạnh lùng nói.

“Vương Thành Phong, ông dám!”, Vương Như Yên vốn đang thờ ơ, nhưng vừa nghe thấy câu này thì lập tức bùng nổ, trong mắt cô ấy tràn đầy lửa giận: “Vương Thành Phong, nếu ông dám làm sư đệ tôi bị thương một sợi tóc, đừng trách tôi không nể tình cha con!”

“Con…”

Vương Thành Phong ngớ người.

Sau một hồi im lặng, ông ta thở dài yếu ớt: “Như Yên, ba là ba của con”.

“Ngày ông ép mẹ tôi chết thì không phải nữa”, hai mắt Vương Như Yên đỏ hoe, nhưng cô ấy vẫn cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

“Sao con phải như vậy chứ? Con là con gái mà cứ nhất quyết phải xông pha bên ngoài. Con muốn đến núi Côn Luân học nghệ, ba đã đồng ý, con muốn tự mình phát triển ở Giang Nam, ba cũng đã đồng ý. Nhưng bây giờ con giết vua Giang Nam, con muốn ba phải làm sao?”, Vương Thành Phong vô cùng bất lực.

“Một mình tôi có thể gánh vác được”, Vương Như Yên hờ hững nói.

“Con không gánh nổi! Lửa giận của chiến thần Lăng Phong, đừng nói là con, cho dù cả nhà họ Vương chúng ta cũng chẳng gánh chịu nổi!”, Vương Thành Phong không hề khách sáo, lạnh lùng nói: “Hơn nữa còn có sư đệ của con nữa, con nghĩ chiến thần sẽ bỏ qua cho cậu ta sao?”

Nghe thấy hai chữ “chiến thần”, Vương Như Yên cười khẩy: “Vương Thành Phong, sao ông biết tôi không gánh nổi? Ông có biết mấy năm nay ở núi Côn Luân tôi đã trải qua những gì không?”

“Đừng nói là một chiến thần Lăng Phong, dù là mười chiến thần Lăng Phong, một trăm chiến thần Lăng Phong thì sư đệ của Vương Như Yên tôi cũng không phải người mà người khác có thể động vào!”

“Con nói gì?”, Vương Thành Phong giật mình sửng sốt.

Vương Như Yên lắc đầu, tự giễu: “Xem ra ông thật sự đến con gái mình cũng không hiểu nổi”.

“Con không sợ chiến thần Lăng Phong, nhưng người kia thì sao? Cậu ta từ Long Đô về, còn nhận người kia làm sư phụ”, Vương Thành Phong trầm giọng nói: “Con cũng biết cậu ta nói sau khi từ Long Đô trở về sẽ cưới con, nhà họ Vương chúng ta không có tư cách từ chối”.

“Cậu ta? Tôi từ chối rồi”, Vương Như Yên nhíu mày.

Vương Thành Phong lắc đầu: “Người này rất tự cao tự đại, không phải con không biết. Cậu ta nói con từ chối là chuyện của con, cậu ta cưới con là chuyện của cậu ta. Như Yên, con không suy nghĩ cho mình chẳng lẽ không suy nghĩ cho gia tộc? Nhà họ Vương sinh ra con, nuôi lớn con…”

“Tút tút tút!”

Vương Như Yên chẳng thèm nghe, thẳng thừng cúp máy, không muốn để sư đệ chờ lâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất