Chương 11: Kỳ thật tiền bối là đang giúp chúng nó
011: Kỳ thật tiền bối là đang giúp chúng nó
Kinh Như Tuyết ngây người nhìn hố nhỏ trên mặt đất.
Sau đó nhìn thấy cái bia bằng xương gà kia.
Lúc trước nàng còn tưởng rằng, đó là xương gà mà Tu Thần ăn xong ném qua một bên mà thôi...
Đây là phần mộ? Còn là phần mộ của sư phụ tiền bối?
Nhưng vì sao lại đắp bằng như vậy?
Nàng sống mười tám năm rồi, thật sự chưa từng nghe nói phần mộ sư phụ nhà ai lại xây bằng cả, không xây gồ lên để cho người khác thấy, thì ai biết được phía dưới này có chôn người chứ?
"Ta vốn muốn dùng ao làm phần mộ, có phải ngươi chuẩn bị bỏ củi nổi lửa nướng ở chỗ này hay không?" Tu Thần hỏi.
Kinh Như Tuyết sợ tới mức tái mặt, vội vàng giải thích nói: "Xin lỗi tiền bối, ta thật sự không biết chỗ này... chỗ này là phần mộ của sư phụ tiền bối..."
Sau đó nàng vội vàng ngồi xổm xuống, dùng tay mang đống bùn đất đã đào ra lấp trở lại.
"Xin lỗi tiền... tiền bối, ta thật sự không phải cố ý đào phần mộ của ngài, xin lỗi." Kinh Như Tuyết chắp tay trước ngực, vẻ mặt oan ức nói xin lỗi với bia xương gà.
Tu Thần gãi gãi đầu.
Quả thực cũng không thể trách nha đầu này được.
Nhưng nàng là người mới tới nên không biết, thế còn ba tên kia đâu?
Vì thế Tu Thần chuyển mắt nhìn về phía ba tên đang đứng một bên vui sướng khi người gặp họa.
Tiểu Bạch và Tiểu Vũ ở bên cạnh thầm vui mừng, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, bộ lông tức thì xù lên.
Sau đó, Tiểu Bạch lập tức quỳ xuống đất, dập đầu với bia xương gà của Thiên Nguyên Tử.
Tiểu Vũ và cây liễu bên cạnh thấy vậy sửng sốt.
Tên này sao có thể vô sỉ như vậy chứ?
Ngươi có thể quỳ xuống dập đầu! Nhưng chúng ta làm sao quỳ chứ?
Kế tiếp, cây liễu dùng mấy cành liễu ép cong trên mặt đất, làm ra bộ dạng đang quỳ, rồi thân cây không ngừng cong lên gập xuống, biểu hiện nó đang dập đầu.
Tiểu Vũ sốt ruột, nó người nhỏ chân ngắn, hoàn toàn không quỳ được đâu!
Cuối cùng Tiểu Vũ thật sự không có biện pháp nào cả, cả người nằm sấp trên đất, giống như một con sâu đang ngọ nguậy tại chỗ, làm như là dập đầu.
Kinh Như Tuyết nhìn thấy tình huống này thì giật nảy mình, sau đó khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Tu Thần.
Tiếp đó lại nhìn thoáng qua Tiểu Vũ ở bên cạnh.
Động tác của tên nhóc này thật sự... vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Làm cho người nhìn thấy không nhịn được muốn cười, nhưng nàng thì hoàn toàn không dám cười ra tiếng nên chỉ có thể nhịn.
"Ba người các ngươi biết rõ nơi này là phần mộ, còn để nàng đào lên. Các ngươi nghĩ hiện tại dập đầu nhận sai thì không còn chuyện gì nữa sao?" Tu Thần trừng mắt nói, rồi hắn vung tay lên.
Sau đó, giữa hư không xuất hiện ba cây cột bằng bùn, to dài khoảng cánh tay.
Ba tên kia thấy ba cây cột này sợ tới mức hồn phi phách tán, run rẩy, mang vẻ mặt đáng thương nhìn Tu Thần.
"Quy củ cũ, làm sai sẽ bị phạt, tự mình chọn đi." Tu Thần nói.
Kinh Như Tuyết tò mò nhìn ba cây cột nhỏ đang lơ lửng ở chỗ kia, không biết đây là loại trừng phạt như thế nào.
Cây liễu run rẩy, vung một cành liễu lên trên cây cột thứ nhất.
Mà Tiểu Bạch lại mang vẻ mặt ấm ức chỉ chỉ cây cột thứ hai.
Tiểu Vũ ủ rũ bay tới cây cột thứ ba.
"Tiền bối... Ta... Ta phải chọn sao?" Kinh Như Tuyết yếu ớt lên tiếng hỏi.
Tu Thần nhìn thoáng qua Kinh Như Tuyết nói: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, hơn nữa quả thực không biết, lần đầu tiên miễn phạt."
"Cảm... Cảm ơn tiền bối!" Kinh Như Tuyết như trút được gánh nặng, vội vàng cảm ơn Tu Thần.
Tuy nàng không biết lựa chọn những cây cột này rốt cuộc đại biểu cho trừng phạt như thế nào, nhưng nhìn biểu cảm của ba tên kia thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt!
Hơn nữa còn có thể là chuyện vô cùng kinh khủng.
Tu Thần cười cười nói: "Chuẩn bị xong rồi chứ, năm phút, buông tay thì thêm năm phút nữa."
Tiểu Bạch và Tiểu Vũ giương hai mắt đẫm lệ gật gật đầu.
Sau đó Tiểu Bạch ôm chặt lấy cây cột, Tiểu Vũ dùng móng vuốt ghim chặt vào cột. Còn cây liễu thì trực tiếp cột tất cả nhành liễu lên thân cột.
Sau đó, Tu Thần vỗ tay vang một tiếng.
"Oa oa oa!"
Đây là tiếng kêu thảm thiết tới từ Tiểu Bạch.
"Chi chi chi!" Đây là Tiểu Vũ.
"Bành bành bành ù ù...." Đây là cây liễu.
Giờ phút này, ánh mắt Kinh Như Tuyết đã trợn tròn, nuốt nước miếng thật mạnh một cái.
Quá tàn nhẫn rồi!
Hiện tại rốt cuộc nàng đã biết ba cây cột này lần lượt đại diện cho cái gì.
Cây cột Tiểu Bạch lựa chọn là phi hành vòng quanh tốc độ cao, phạm vi là toàn bộ miếu sơn thần, nhanh tới không thấy bóng dáng.
Còn Tiểu Vũ thì là thang máy, lao lên lao xuống cũng là một dạng nhanh đến không thấy tung tích.
Về phần cây liễu...
Nó đã bị nhổ tận gốc, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Năm phút sau, đã hết giờ.
Ba con nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt, mắt trợn trắng, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
[Ngài dọa chim Bát Sắc ói mửa, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]
[Ngài dọa cây liễu hôn mê, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]
[Ngài dọa Bạch Đồng Linh Hầu tè ra quần, đạt được 1 điểm lĩnh vực và 10 điểm kinh nghiệm.]
Tu Thần vừa lòng gật gật đầu.
Tuy rằng, phạt ba tên này có thể đạt được phần thưởng, nhưng hắn không phải loại người thích ngược đãi người khác, chỉ khi nào đối phương phạm sai lầm hắn mới trừng phạt chúng nó.
Hơn nữa, trừng phạt như vậy kỳ thật là có lợi đối với tu vi của chúng nó.
Chỉ là quá mức tàn nhẫn, không có lý do chính đáng Tu Thần chắc chắn không sử dụng.
Tay phải Tu Thần nhẹ nhàng vung lên, cây liễu nằm trên mặt đất bay lên, sau đó lại trồng xuống, mặt đất vỡ nứt ra trong nháy mắt ngưng kết lại, khôi phục như ban đầu, giống như chưa từng bị nhổ tận gốc vậy.
Kinh Như Tuyết xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, trong lòng âm thầm thề, về sau tuyệt đối không thể phạm sai lầm, nhất định không thể nhận trừng phạt như vậy!
Tu Thần quay sang nói với Kinh Như Tuyết: "Tiếp tục nướng đi nhé, ngươi còn hai giờ nữa."
"Dạ dạ dạ, tiền bối! Ta lập tức đổi nơi nướng gà Xích Diễm!" Kinh Như Tuyết phục hồi tinh thần lại, sốt ruột gật đầu nói.
Tu Thần vừa lòng gật gật đầu, sau đó thân thể biến mất tại chỗ.
Kinh Như Tuyết đi tới trước mặt Tiểu Bạch và Tiểu Vũ, ngồi xổm xuống.
"Quá thảm rồi, ngươi xem ngươi tè cả ra quần rồi... Ây? Hình như yêu khí của các ngươi nồng đậm hơn rồi? Kinh Như Tuyết kinh ngạc nói.
Kỳ thật, tiền bối là đang giúp chúng nó phải không?
Kinh Như Tuyết quay đầu nhìn miếu thần phía sau, thầm suy đoán trong lòng.