Chương 124: Nhị Nguyên Thánh Vương! Vực sâu U Minh!
Thực ra, Cửu Thiên cũng không phải nằm ở trong Thiên Nguyên đại lục.
Mà nó là chín chiều không gian được mở ra tách biệt.
Bên trong mỗi một chiều không gian đều có một tòa thần sơn, lượng linh khí bên trong những tòa thần sơn đó có thậm chí còn vượt hơn gấp mười nghìn lần linh khí ở núi Thiên Tử nơi Tu Thần ở.
Thánh Vương, vua của Thánh Tôn!
Là người thống trị tuyệt đối của Thiên Nguyên đại lục.
Đối với chín đại Thánh Vương này mà nói, Thiên Nguyên đại lục chính là chất dinh dưỡng để bọn họ tẩm bổ thần cách.
Bọn họ cần phải mạnh lên không ngừng! Sau đó sẽ đột phá đến một tầng cảnh giới khác!
Thánh Vương chia làm cửu nguyên.
Nhất Nguyên là thấp nhất, Cửu Nguyên là cao nhất.
Cửu Nguyên khác nhau một trời một vực so với Nhất Nguyên.
Tại thần sơn của Nhị Nguyên Thánh Vương.
Lệ Vô Hối nằm quỳ rạp dưới chân núi Thần Sơn, không hề nhúc nhích.
Sau đó, một đạo đồng tầm sáu bảy tuổi bay xuống.
Là thiên tư bậc chín, tu vi ở cảnh giới Thánh Tôn!
“Lệ vực chủ, có thể đứng lên rồi.” Giọng nói non nớt của đạo đồng vang lên, âm thanh lãnh đạm nghe không đoán được tâm tình.
“Vâng.” Lệ Vô Hối vội vàng đứng lên.
Sau đó y đứng dậy, cẩn thận đi theo sau đạo đồng đi lên Thần Sơn.
Mỗi một bước đi là chín phân, không thể nhiều hơn cũng không được ít hơn.
Vì ở chỗ này, trừ Thánh Vương và đạo đồng, không một người nào có thể sử dụng chân nguyên.
Ba ngày sau, Lệ Vô Hối cuối cùng cũng đi tới trước cung điện của Nhị Nguyên Thánh Vương.
Nhị Nguyên Thánh Vương ngồi ở trên ghế rồng được chế tạo bởi nguyên thạch trời cao, khiến người khác thấy không rõ tướng mạo của hắn ta, thậm chí còn không phân biệt được giới tính.
Lệ Vô Hối vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Thần, tham kiến Nhị Nguyên Thánh Vương.”
“Đứng lên đi.” Nhị Nguyên Thánh Vương nói.
Giọng nói này làm cho Lệ Vô Hối có cảm giác phảng phất như đến từ quá khứ, nhưng cũng lại như đến từ tương lai, thần bí mà tràn ngập uy nghiêm.
Từ giọng nói này người ta cũng không rõ đây là nam hay nữ.
“Người sư đệ kia của ngươi tên gì?” Nhị Nguyên Thánh Vương hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Lệ Vô Hối căng thẳng, vội vàng trả lời: “Bẩm Nhị Nguyên Thánh Vương, sư đệ ta tên Thanh Viêm.”
“Hắn đã chết rồi, ngươi không biết sao?”
Lệ Vô Hối liền biến sắc, y bỗng nhiên ngẩng đầu lên sau đó lại vội vàng tcúi xuống, nói: “Thần không biết, mấy ngày trước đây thần sai đệ ấy đánh chết hai vị vực chủ của Thiên Lam Thánh vực, tiện thể đi tới sơn mạch Thiên Loan để xử lý tên Thánh Tôn mới xuất hiện, hai người Thiên Lam Thánh vực kia thần đã đánh trọng thương bọn chúng, nên bọn chúng không thể có năng lực đánh chết Thanh Viêm được, cho nên bây giờ đệ ấy ngã xuống sợ là do Thánh Tôn mới xuất hiện ra tay.”
“Ha ha, Thánh Tôn mới xuất hiện? Sơn mạch Thiên Loan? Vì sao bản vương lại không biết sơn mạch Thiên Loan lại có một gã Thánh Tôn mới nhỉ? Đệ Cửu Vực bản vương giao cho ngươi xử lý, nhưng ngươi vẫn lại để Thanh Viêm, kẻ đã gia nhập môn hạ của Tam Nguyên, ở lại Đệ Cửu Vực, chuyện ở xảy ra sơn mạch Thiên Loan ngươi cũng không tự mình đi kiểm tra, lại để một tên phế vật môn hạ Tam Nguyên đi làm thay, Lệ Vô Hối, chẳng lẽ ngươi thật sự cho là vị trí vực chủ thứ chín này ngươi ngồi rất vững rồi phải không? Cho rằng bản vương không thể dùng người nào khác ngoài ngươi phải không?”
Lời nói này trong nháy mắt làm cho Lệ Vô Hối mặt cắt không còn hột máu, lúc này y lại quỳ xuống lần nữa, run giọng trả lời: “Thánh Vương bớt giận, thần ngàn lần không dám! Lòng trung thành của thần đối với Thánh Vương có nhật nguyệt chứng giám, không dám có nửa phần bất kính.”
“Vì để ngăn ngừa có thêm một tên Thích Ách nữa xuất hiện, trước đây Nhất Nguyên đã phong tỏa toàn bộ Quảng Nguyên Vực, linh mạch bị cắt đứt nên chỉ có thể được cung cấp nuôi dưỡng từ khắp các nơi khác, bây giờ ngươi lại nói cho bản vương về một gã Thánh Tôn mới? Thánh Tôn ra đời, bản vương thân làm vực chủ thứ chín mà lại không biết ư?”
Nhị Nguyên Thánh Vương vừa nói xong, trong nháy mắt Lệ Vô Hối liền có cảm giác linh hồn của mình như bị kéo ra khỏi cơ thể, sau đó cảnh tượng luyện ngục biến đổi vô biên xuất hiện trước mắt, y bị đánh vào vực sâu luyện ngục từng tầng từng tầng một, cái loại cảm giác đau đớn do sợ hãi vô ngần và linh hồn đốt cháy này làm cho y rất đau đớn.
Cứ như là đã trải qua mấy nghìn năm, lại cũng giống như chỉ trôi qua trong nháy mắt, Lệ Vô Hối bỗng nhiên mở mắt ra, hai tay của y chống trên mặt đất, thở dốc từng hơi từng hơi rất kịch liệt, vẻ mặt hoàn toàn vặn vẹo.
“Thánh Vương tha mạng! Thánh Vương tha mạng! Thần biết sai rồi, về sau thần không dám nữa!” Giọng của Lệ Vô Hối vô cùng run rẩy, toàn thân phát run vội vã xin tha.
“Lúc bản vương không có có tâm trí để ý tới cấp dưới, giao việc cho ngươi xử lý, ta tín nhiệm ngươi như vậy mà ngươi lại đáp trả bản vương như thế sao? Bản vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, xử lý tốt chuyện hỏng của Đệ Cửu Vực, nếu đợi đến lúc bản vương phải ra tay, thì ngươi cũng không cần thiết tồn tại nữa rồi.” Nhị Nguyên Thánh Vương lạnh giọng nói.
“Thần đã hiểu rõ! Thần sẽ đi xử lý chuyện này! Nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Nhị Nguyên Thánh Vương!” Lệ Vô Hối vội vàng dập đầu nói.
Cường giả ở cảnh giới Thánh Tôn, ở trước mặt Thánh Vương lại chỉ như thế mà thôi, không đáng một đồng, chỉ như con kiến hôi. Nhưng Thánh Vương vẫn cần Thánh Tôn cảnh giúp đỡ quản lý khu vực của mình, thứ bọn họ theo đuổi không phải là thứ mà người như Lệ Vô Hối có thể biết được, thậm chí cũng không phải thứ mà loại người này có thể nghĩ tới.
“Lấy vật kia ra đây.” Nhị Nguyên Thánh Vương nói.
Lệ Vô Hối vội vàng đứng dậy, sau đó gọi một viên hạt châu màu đen ra.
Hạt châu kia liền trực tiếp rơi vào trong tay Nhị Nguyên Thánh Vương.
“Ha ha, vẫn còn có kẻ mạo hiểm lệnh cấm cấu kết với U Minh giới rồi.” Nhị Nguyên Thánh Vương nhìn hạt châu màu đen trong tay, cười lạnh nói.
Lệ Vô Hối không dám lên tiếng.
Vì hiện tại y đã bị dọa sợ đến mức người như nhũn ra, linh hồn thì run rẩy.
Gần vua như gần cọp, trong lòng y hết sức rõ ràng tất cả những thứ bây giờ của mình là có được như thế nào, nên đối phương muốn lấy lại mọi thứ, thậm chí là hủy diệt, thì chỉ vẻn vẹn chỉ là chuyện một ý nghĩ trong đầu thôi.
“Bản vương sẽ thương nghị việc này cùng với tám vị Thánh Vương khác, sau đó sẽ phái người đi tiến hành lục soát toàn bộ Thiên Nguyên đại lục, nhất định phải nhổ sạch đám chó săn của U Minh giới, với cả ngươi đi truyền lệnh xuống, về sau ai dám tiếp xúc với U Minh giới, sẽ là tội liên đới của cửu tộc. Lui ra đi.”
Nhị Nguyên Thánh Vương vừa mới dứt lời, Lệ Vô Hối liền xuất hiện ở chân núi Thần Sơn.
Lệ Vô Hối hít vào một hơi thật dài, để hồi phục lại nội tâm sợ hãi của mình.
Sau một lát, ánh mắt của y khôi phục lại sự thờ ơ cùng bễ nghễ ngạo nghễ từng chút một, rồi y phủi phủi ống tay áo của mình, quay người rời đi.
Trong điện Thần Sơn.
Nhị Nguyên Thánh Vương đang vuốt vuốt hạt châu màu đen trong tay.
Lúc này, một bóng người chậm rãi hiện lên trên điện.
Nhị Nguyên Thánh Vương nhìn thoáng qua, và nói: “Chuyện bị lộ rồi.”
Nhất Nguyên gật đầu, nói: “Bên U Minh vừa truyền đến tin tức, nói bên đó đang rất là phẫn nộ, bởi vì cái tên thần nguyên Chu Thiên Thành hiến tế biến mất khỏi U Minh các.”
Nhị Nguyên nhướng mày, sau đó nhẹ nhàng chạm một cái, trong nháy mắt cả viên hạt châu màu đen hóa thành từng chấm ngôi sao màu đen rồi biến mất từng chút một.
“Thần nguyên hiến tế rồi mà vẫn có thể trở về bản thể sao?”
Nhất Nguyên nhún vai cười nói: “Điều này thì chưa chắc lắm, dù sao chúng ta không giống với U Minh.”
“Đi báo cho những người khác, lại bị phát hiện, đã vậy thì phá hủy chỗ vực sâu U Minh kia đi, bằng không bọn họ sẽ nghi ngờ. Mặt khác không phải dưới trướng Tam Nguyên có người của ngươi sao? Nên hy sinh đi, để hắn đến Quảng Nguyên Vực tìm người hiến tế U Minh vừa khôi phục thần nguyên rồi giết chết, ngươi và ta không nên ra tay, mà hãy để người phía dưới đi làm.” Nhị Nguyên lãnh đạm nói.
Nhất Nguyên híp mắt hỏi: “Không phải ngươi đã bảo Lệ Vô Hối đi làm rồi sao? Muốn loại bỏ hắn à?”
“Ha ha, để sư đệ mình gia nhập dưới trướng của Tam Nguyên, lại còn đứng mãi ở Đệ Cửu Vực của ta không đi, thì không cần thiết phải giữ lại.”
Nhất Nguyên gật đầu, sau đó biến mất.
Nhị Nguyên Thánh Vương ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài của đại điện, rồi cười lạnh một tiếng, sau đó cũng biến mất ở bên trong đại điện.