Chương 23: Thiên phú cao thì có thể thăng cấp một cách tùy tiện như vậy sao?
Lời Kinh Như Tuyết đại khái có ý là trong cơ thể con người có vô số kinh mạch bế tắc, khoảng hơn một nghìn tỷ tỷ cái.
Các công pháp cấp bậc khác nhau thì sẽ có trình tự linh khí tiến vào kinh mạch khác nhau, thời gian và số lượng kinh mạch được đả thông khác nhau.
Lấy ví dụ một đề toán.
Nếu thêm ba số 0 vào sau số có 5 chữ số thì rất dễ dàng tính ra kết quả. Tổ hợp dãy số cộng thêm này chính là một bản công pháp Hoàng giai.
Nếu thêm bốn chữ số 0 vào sau một số có 17 chữ số thì chúng ta không có đơn vị nào có nhiều con số như vậy, song việc đó cũng rất đơn giản, chỉ khó hơn đề thứ nhất một chút thôi. Đây gọi là bản công pháp Huyền giai.
Như vậy thì độ khó của công pháp Thiên giai tới cao tới mức nào chứ?
Ngươi phải cộng trừ nhân chia ba triệu lần, không thể ít cũng không thể nhiều, trong đó chỉ có mười triệu số xuất hiện trong phép tính cộng trừ nhân chia, chỉ số tích lũy phải được một nghìn tỷ.
Với lại không thể đảo ngược, ngươi phải bắt đầu từ số đầu tiên.
Thứ tự của mười triệu số này tương đương với quy tắc hấp thu linh khí để đả thông kinh mạch bế tắc.
Mười triệu số cộng trừ nhân chia ba triệu lần tương đương với một nghìn tỷ, có rất nhiều cách sắp xếp, thế nhưng ngươi có phải là thiên tài siêu cấp mới tính ra được không?
Tương đồng, ngươi không có thiên phú siêu hạng mà muốn sáng tạo ra công pháp Thiên giai, điều đó cũng hoàn toàn không có khả năng.
Tại sao công pháp cấp cao lại ít đến thế kia? Cũng bởi vì khó khăn của nó rất lớn.
Phải mất hàng chục tỷ hoặc hàng nghìn tỷ và nhiều thử nghiệm, trải qua từng điểm bế tắc, cuối cùng một lần thành công trong vô số lần thất bại, sau đó ghi chép ra tiết tấu hấp thu đả thông này, dùng hình thức bản vẽ hoặc tài liệu chữ viết để lưu truyền cho đời sau.
Thiên phú không đạt thì ngay cả điểm bế tắc của kinh mạch trong chính cơ thể mình cũng không hiểu rõ, cho dù cho ngươi xem công pháp Thiên giai cũng chẳng hiểu nổi.
Cho nên điều này cũng được cho là lý do tại sao trong tu luyện thiên phú lại quan trọng đến như vậy.
Mà Kinh Như Tuyết sau khi được Tu Thần điểm hóa biến thành thiên tư bậc chín, nàng đã lập tức lĩnh ngộ được sự tinh túy của công pháp.
Bây giờ quăng cho nàng một quyển công pháp Hoàng giai hay Huyền giai, tầm mười lăm phút là Kinh Như Tuyết có thể tu luyện xong ngay lập tức, đâu thể giống như trước được, mất nhiều năm mới học được một công pháp Hoàng giai trung phẩm.
Bây giờ Tu Thần đã thầm chửi bậy trong lòng.
Nghe những lời của Kinh Như Tuyết, hắn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cái gì mà điểm bế tắc trong kinh mạch, cái gì mà hiệu suất linh khí, cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Cho nên, Tu Thần chỉ biết gật đầu nói là đúng rồi thôi. Thế nhưng hắn cũng có chút không yên.
Ngộ nhỡ đâu Kinh Như Tuyết lĩnh ngộ sai rồi thì nàng có thể bị tẩu hỏa nhập ma hay không đây?
Chẳng qua nếu như tẩu hỏa nhập ma trong lĩnh vực của hắn, vậy hẳn là vẫn có thể cứu nàng, không cần lo quá.
"Thật vậy sao sư phụ? Ta nói đúng hết ư?" Kinh Như Tuyết thấy Tu Thần gật đầu, lại càng vui mừng và kích động vô cùng.
Nàng muốn sáng tạo một môn công pháp thuộc về bản thân, phù hợp với Kinh Như Tuyết nàng!
Sư phụ nói đúng, tự mình sáng tạo ra mới thích hợp với bản thân nhất! Mới có thể phát huy thực lực đến mức cao nhất!
Khoảnh khắc này, lòng kính phục của Kinh Như Tuyết đối với Tu Thần lộ rõ trong từng lời nói.
Lúc trước nàng còn chút đau lòng, bởi vì Tu Thần không muốn dạy công pháp cho nàng, trong lòng Kinh Như Tuyết khi đó thực sự không tự tin vào bản thân.
Công pháp mà!
Là thứ mà nàng có thể sáng tạo ra hay sao?
Thế nhưng khi nàng thử lĩnh ngộ, sau khi hiểu nguyên lý công pháp lại có lòng tin tràn đầy!
Sư phụ quả nhiên là sư phụ!
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của người!
"Đi đi, hãy lĩnh ngộ một bộ công pháp thuộc về ngươi, đã có sư phụ canh giữ cho ngươi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Tu Thần xua tay nói.
"Vâng sư phụ! Ta sẽ đi đây!" Kinh Như Tuyết gật đầu ngay lập tức, sau đó xoay người rời đi.
[Gốc liễu thực vật của ngài thăng cấp lên yêu quái cấp một, ngài đã nhận được 100 điểm lĩnh vực và 1.000 điểm kinh nghiệm.]
Lúc này thực lực của Tiểu Liễu cũng thuận lợi tiến vào yêu quái cấp một, bây giờ nó đang vung cành cây với vẻ rất kích động.
Nhìn dáng vẻ vui sướng nhảy cẫng lên của bọn chúng, Tu Thần khẽ thở dài trong lòng.
Tiếp tục như vậy không ổn rồi, xem ra hắn vẫn phải mau chóng thăng lên cấp thứ ba Chấp Chưởng Sinh Tử. Nếu không ngộ nhỡ thật sự xảy ra sự cố thì biết làm sao bây giờ?
Nói thế nào cũng là đồ đệ đầu tiên của hắn, nàng tu luyện đến một nửa bị tẩu hỏa nhập ma mà chết thì thật mất mặt mà.
"Ầm!"
Vừa mới suy nghĩ sâu xa một hồi, Kinh Như Tuyết lại đột phá, đạt đến tu vi Linh Hải cảnh tầng chín, phần thưởng hệ thống cũng đến theo.
Tu Thần mơ màng nhìn về phía Kinh Như Tuyết đang ngồi xếp bằng.
Việc tu luyện lại dễ như vậy hay sao? Thiên phú này thăng cấp cũng dễ như vậy ư? Quả thực nhẹ nhàng như ăn cơm uống nước.
Tu Thần đứng dậy, đưa tay về sau giẫm chân bước lên không trung, bước từng bước một, đi đến một nơi cao 552 mét, cũng chính là cực hạn độ cao trong phạm vi lĩnh vực của hắn.
Kinh Như Tuyết phía dưới đã nhập định tìm hiểu công pháp rồi, cũng không chú ý đến Tu Thần, mà ba tên còn lại đang vui đùa với nhau cũng không hề nhìn lên trời.
"Ngươi nói thử xem, ta muốn đưa nửa người ra ngoài, sau đó để người ta chém thì có thể chết hay không?" Tu Thần lẩm bẩm hỏi.
[Không đề nghị ký chủ chết như vậy.] Hệ thống trả lời.
Quả thực không thể tìm đường chết, Tu Thần khẽ gật đầu.
Hắn tạo nên bức tường che chắn xung quanh bản thân, ai cũng không nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì của hắn. Sau đó hắn giơ tay cao lên, đưa ra khỏi phạm vi lĩnh vực.
"Con mẹ nó! Đau chết được!"
Tu Thần lập tức oán giận liên tục, vội vã rụt tay trở về.
Đỉnh núi Thiên Tử vốn cao trên mấy nghìn mét, hắn lại lên cao thêm năm trăm mét hơn. Gió lạnh thấu xương trên bầu trời trực tiếp làm tay hắn đông lại sưng vỡ cả máu ra, đau đến nỗi tóc gáy Tu Thần đều dựng đứng lên.
Sau khi rút tay về, bàn tay sưng đỏ rướm máu trong nháy mắt đã khỏi hẳn như lúc ban đầu.
"Con mẹ nó, sau này đánh chết ta cũng không ra." Tu Thần mắng cha gọi mẹ.
Đột nhiên, hắn dường như cảm giác được trên đỉnh đầu mình có thứ gì đó.
Tu Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
"Cái đệch!"
Tu Thần lại oán giận một tiếng.