Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 51: Ra sân nhất định phải thật lớn lối vào!

Chương 51: Ra sân nhất định phải thật lớn lối vào!

Hai người Kinh Như Tuyết và Tiger đứng hai bên trái phải ngay cổng vào đỉnh núi Thiên Tử.

Hôm nay là ngày mà bọn họ rời đi.

"Từ nơi này đến Võ Thần Tông phải mất bao lâu?" Tu Thần hỏi.

"Nếu như gắng hết sức thì nửa ngày là tới." Kinh Như Tuyết nói.

Tiger gãi đầu cười nói: "Thật ra ta biến về nguyên hình cõng tiểu thư theo chắc hẳn hai canh giờ cũng có thể đến nơi."

Tu Thần khẽ nhướng chân mày nói: "Lời này của ngươi thật sự đã nhắc nhở ta, ngươi đến Võ Thần Tông biến về nguyên hình mà ra sân, đệ tử miếu Thiên Thần của ta lên sàn nhất định phải phong cách."

Kinh Như Tuyết cười một tiếng, nhìn về phía Tiger.

Tiger cười ngây ngô mấy tiếng nói: "Tất nhiên rồi, tối hôm qua ta còn thương lượng với tiểu thư đây, kỳ này nàng đi báo thù để lập uy danh cho miếu Thiên Thần của chúng ta, phải để cho kẻ địch ân hận tuyệt vọng, nên đến lúc ra sân nhất định phải thật lớn lối, bọn ta đều đã tập luyện thật tốt rồi, đại nhân yên tâm."

Tu Thần gật đầu cười nói: "Được rồi, đi đi, hãy nhớ kỹ, không cần đi nhanh làm gì, phen này trên trường đến đó rèn luyện củng cố tu vi bản thân, tốt nhất năm ngày sau hãy quay về, vì vi sư có việc cần hoàn thành."

Việc tiếp theo Tu Thần phải làm là sửa lại núi Thiên Tử đã, cũng không muốn để cho bọn Kinh Như Tuyết thấy, xem như là một điều bất ngờ vậy.

"Người muốn đi đâu sao?" Kinh Như Tuyết ngờ vực hỏi.

"Đúng là cần chuẩn bị ít thứ, các ngươi trở về sẽ biết thôi, mau đi đi." Tu Thần xua tay.

"Vâng thầy, đồ nhi xuất phát đây." Kinh Như Tuyết nói.

"Gặp lại sau đại nhân, tiểu nhân nhất định bảo vệ tiểu thư an toàn." Tiger cũng nói với vẻ cung kính.

Tu Thần gật đầu, sau đó hắn đã xuất hiện trong lương đình.

Bây giờ hắn đã lấy được một bản vẽ hoàn chỉnh, Tu Thần đang suy nghĩ xem còn cần gì nữa không.

Hiện tại không thể tạo nên sinh vật, vì thế thiên tài linh bảo trong hoa viên là một vấn đề, chờ sau khi Kinh Như Tuyết và Tiger trở về phải bảo chúng nó ra ngoài cướp về cho mình mới được, nếu không hắn luôn có cảm giác đẳng cấp không đủ cao.

Thế nhưng việc này cũng không cần gấp, nhiệm vụ chủ yếu bây giờ là tạo ra vẻ ngoài của ngọn núi Thiên Tử từ trên xuống dưới dựa theo bản vẽ đã, về phần sinh mệnh gì gì đó sau này từ từ thêm vào là được.

Mấy con thú cũng có vẻ không đành lòng chút nào, cảm tình của chúng nó dành cho Kinh Như Tuyết rất sâu sắc, gần như tình cảm đối với Tu Thần.

Kinh Như Tuyết từ biệt từng đứa một, sau đó vội xuống núi với Tiger.

Đi đến dưới chân núi, thấy tượng đài ranh giới núi Thiên Tử nàng bỗng nhiên đứng lại, quỳ xuống dập đầu lạy chín cái về phía trên núi.

Tiger đứng bên cạnh, vẻ mặt ngưng trọng.

"Tiểu thư, chúng ta đi thẳng qua luôn hay sao?" Tiger hỏi.

Kinh Như Tuyết từ từ đứng dậy, trên mặt phủ một tầng khí lạnh.

"Thầy nói đúng đó, bây giờ ta vừa đột phá đến Thần Thông cảnh, cảnh giới chưa ổn định, vả lại có năm ngày không cần gấp gáp, chúng ta đi một vòng sơn mạch Thiên Loan."

Tiger ngây người một chốc, sau đó cười khổ nói: "Sơn mạch Thiên Loan này rất lớn, chúng ta đi hết tốc lực ở ngoại vực, đến trung vực đoán chừng cũng phải mất thời gian một ngày, vào nội vực nữa ước chừng phải ba ngày, sợ là không kịp."

"Ngoại vực và trung vực còn đỡ hơn một chút, ở nội vực này đều có mấy lão yêu quái rất lợi hại, ta sợ chúng ta vẫn chưa diệt được Võ Thần Tông đã phải dùng Tuyệt Mệnh phù rồi..."

Phạm vi hoạt động của Tiger cũng chỉ ở ngoại vực và trung vực sơn mạch Thiên Loan, vả lại còn là bên ngoài của trung vực, thậm chí không dám bước vào bên trong một bước.

Sơn mạch Thiên Loan phức tạp rắc rối, thần bí vô cùng, không cẩn thận sẽ có thể bước vào lãnh địa của một vị cường giả, đến lúc đó chết cũng không biết bản thân chết như thế nào.

Kinh Như Tuyết nói: "Chúng ta đi một vòng ở ngoại vực và trung vực, không vào sâu, sau ba ngày chúng ta sẽ đi đến Võ Thần Tông, nếu thật sự xui xẻo đụng phải tên nào lợi hại, thì hãy dùng Tuyệt Mệnh phù, cùng lắm bị thầy mắng một trận thôi."

Khóe miệng Tiger co rút.

Ngươi thì tốt rồi, cùng lắm chỉ bị đại nhân mắng thôi, ta sợ bị đuổi khỏi núi Thiên Tử đó tỷ tỷ à...

Sống ba nghìn năm vất vả lắm mới ôm được một cái đùi to, Tiger thật sự chẳng muốn bị đuổi xuống núi.

Hiện tại nó xác định rất rõ, đi theo Tu Thần thì mới có tương lại, nếu nó rời khỏi phải ngồi ăn rồi chờ chết, uổng phí thời gian.

Thế nhưng Kinh Như Tuyết nói cũng rất đúng, nàng thật sự cần củng cố cảnh giới, việc rèn luyện giữa ngoại vực và trung vực mà nói thì vấn đề không phải là lớn.

Dù sao nó cũng biết vài cái động phủ của yêu quái cấp sáu, tu vi không tính quá cao, bây giờ dùng chúng nó để cho Kinh Như Tuyết luyện tập.

"Ngươi nói đại nhân ra vẻ thần bí là muốn chuẩn bị làm gì thế? Chẳng lẽ người muốn bế quan đột phá sao?" Tiger nhìn về phía núi Thiên Tử hỏi với vẻ ngờ vực.

Kinh Như Tuyết liếc nhìn Tiger nói: "Tu vi của thầy như thế còn cần đột phá ư? Người cũng đã vô địch ở cái thế gian này rồi."

Tiger hiểu rõ khẽ gật đầu, nói với vẻ nghiêm nghị "Đúng vậy, dù sao ta không thể nghĩ đại nhân còn có thể đột phá đến mức nào nữa, cảnh giới đó đã cao đến một độ cao không thể tưởng tượng được rồi."

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Kinh Như Tuyết nói.

"Đúng rồi, ta biết một chỗ ở phía ngoài hơn ba nghìn dặm, nơi đó có một con Ưng yêu, tu vi hình như là cấp năm đỉnh đó, tìm nó luyện tập một chút trước đi."

"Được."

"Còn có một thác nước phía ngoài tám nghìn dặm, bên trong có một con bò sọc sáu sừng, sau khi thu phục Ưng yêu thì hai người chúng ta kết hội đánh nó."

"Được."

"Ừm, còn một con Kim Bối Viên Hầu cấp sáu đỉnh..."

...

Một người một yêu nhanh chóng rảo bước về phía trung vực sơn mạch Thiên Loan.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất