Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 71: Thả ngươi ra? Vậy ai tha cho người nhà ta?

Chương 71: Thả ngươi ra? Vậy ai tha cho người nhà ta?

"Thứ vô liêm sỉ! Không biết suy xét! Thật sự cho rằng ngươi là thiên tư bậc chín thì có thể coi trời bằng vung được sao? Muốn chết à!" Tông chủ Huyền Minh Tông lớn tiếng khiển trách.

Võ Ngôn Liệt mừng rỡ trong lòng.

Ông ta thực sự sợ mấy lão già này sẽ phản bội.

Loại chuyện này hoàn toàn có khả năng với một thiên tài tuyệt thế thiên tư bậc chín.

Mà Kinh Như Tuyết lại tự mình bóp chết loại khả năng này!

Mà cứ trực tiếp động thủ đi, còn chờ cái gì nữa?

Lúc này, Võ Ngôn Liệt nổi giận gầm lên một tiếng: "Dưới Thần Thông cảnh thì lui vào trong tông, trên Thần Thông cảnh thì theo ta giết chết đôi yêu nhân này!!

"Giết!"

Vô số cường giả Thần Thông cảnh không còn có bất cứ sự rối rắm do dự nào nữa, sát khí tràn ngập bốn phương tám hướng của Hổ Yêu cấp sáu này đã hoàn toàn tập trung vào bọn họ, nếu còn do dự rối rắm nữa, như vậy thì người chết chính là bọn họ.

Một trận chiến không có bất kỳ đường sống nào!

"Một đám rác rưởi Thần Thông cảnh mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt Hổ gia à?" Tiger cười lạnh một tiếng.

Nó không lựa chọn hóa thành hình người.

Tác chiến bằng bản thể mới là lúc nó mạnh nhất.

Ở hiện trường có hơn một trăm cường giả Thần Thông cảnh, để Kinh Như Tuyết đối phó với bốn, năm người thì còn có thể, nhưng nếu đối phó với một đám người vây đánh tới, thì chắc chắn không thể xử lý được.

Không còn cách nào khác, thực lực nàng vẫn còn quá thấp.

Cho dù nàng có thể vượt cấp giết người, nhưng cũng không thể vượt cấp giết mười mấy người được.

Cho nên một trận chiến này, Tiger mới là chiến lực chủ yếu nhất, ngoài hai cha con Võ Ngôn Liệt là mục tiêu của Kinh Như Tuyết ra, thì tất cả những cường giả Thần Thông cảnh đều do nó đối phó.

Cấp sáu đối phó với Thần Thông cảnh.

Cảnh giới kém một bậc, nhưng thực lực lại thua vô số lần!

Thế nhưng nó cũng sẽ không có bất kỳ sự lơ là nào hết.

Trong nháy mắt nó lập tức thi triển thần thông bản mệnh là Thần Hổ Vương Thể.

Ngọn lửa màu vàng vốn dĩ quây quanh cơ thể Tiger, lúc này trực tiếp ngưng tụ ra một tầng lá chắn màu trắng rực rỡ, toàn bộ cơ thể cũng trở nên lớn hơn gấp mười lần.

Trông nó hệt như một ngọn núi lớn.

Ánh sáng đó chính là khí thế truyền ra từ thân thể, khiến lòng người hoảng sợ kinh hãi.

Tiger không giống với nhân loại, nó vốn dĩ là thể tu, nổi danh dựa vào sức mạnh.

Đối mặt với một đám cao thủ Thần Thông cảnh, thời điểm nó mở Thần Hổ Vương Thể ra, chỉ cần đối phương không toàn lực tấn công cơ thể nó cùng một lúc, như vậy, trước khi nguyên khí của yêu đan chưa bị hao hết, thì đối phương căn bản không thể phá vỡ được phòng ngự của nó.

Tu vi kém một cấp, thì đó chính là cách biệt một trời một vực!

"Ầm!"

Hổ Chưởng to lớn từ trời giáng xuống, gần như che phủ hết một phần sáu khu vực Võ Thần tông.

Đất rung núi chuyển, núi sông nổ tung.

Vô số đệ tử tu vi thấp của Võ Thần tông, còn có cả những đệ tử của tông phái khác, liền bị đập thành bánh nhân thịt trong nháy mắt.

Thậm chí trong đó còn bao gồm cả ba cường giả Thần Thông cảnh tầng một!

Quá nhanh!

Đừng nhìn cơ thể nó như núi, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy rõ được.

Yêu nguyên kim diễm đốt cháy tất cả, những tu luyện giả nhân loại dính vào, trong nháy mắt liền bị đốt thành tro tàn.

"Mọi người hãy kết hội chế ngự con súc sinh này mau!" Một cường giả Thần Thông cảnh nhìn thấy đệ tử của mình toi mạng trong nháy mắt, đôi mắt đỏ ngầu, lập tức quát lên.

Sau đó, hơn mười cường giả Thần Thông cảnh nhanh chóng đánh tới.

Tiger cười dữ tợn.

"Một đám rác rưởi, đều chết hết cho ta!"

Gào thét vọt thẳng lên trời cao, sóng âm chấn động liền truyền tới, đi qua đâu là mặt đất chỗ đó đều nổ tung.

Bên kia, trước mặt Kinh Như Tuyết có mười vị cường giả Thần Thông cảnh.

Võ Ngôn Liệt cũng đang ở trong đó.

Nhìn thấy Hổ Yêu cách đó không xa giống như máy cưa đầu người giết hại, tàn sát bừa bãi, sắc mặt của mười vị cường giả Thần Thông cảnh này vô cùng khó coi.

"Mười đánh một sao?" Kinh Như Tuyết cười lạnh một tiếng.

"Không cần lãng phí lời nói với ả, cứ trực tiếp giết chết, sau đó đi giúp đỡ những người khác!" Võ Ngôn Liệt lạnh giọng nói.

"Sợ các ngươi chắc?"

Toàn thân Kinh Như Tuyết tản ra sát ý nồng đậm tanh mùi máu, sau đó sau lưng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa.

Một con Phượng Hoàng pháp tướng trực tiếp xuất hiện trước mặt mọi người.

"Phượng Hoàng pháp tướng?"

"Ngươi... vậy mà ngươi lại thức tỉnh pháp tướng thần thú rồi sao?"

Mọi người nhìn thấy một con Phượng Hoàng pháp tướng này, vành mắt trợn tròn muốn nứt cả ra.

Thiên địa pháp tướng, chỉ có pháp tướng của thần thú là hiếm có nhất, đồng thời cũng là hung mãnh lợi hại nhất!

"Muốn biết thần thông của ta là gì sao?"

Thân thể của Kinh Như Tuyết chậm rãi treo trên bầu trời, nàng đột nhiên mở hai tay ra.

Phượng Hoàng to lớn sau lưng cũng đồng thời giang đôi cánh hỏa diễm.

Không gian bị đốt nóng đến méo mó rung rung, hai bàn tay của Kinh Như Tuyết biến thành một ngọn lửa màu tím, sau đó lan ra khắp toàn thân.

Lúc này nàng giống như một vị Hỏa thần, lơ lửng ở giữa không trung, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt!

Đây chính là bản mệnh thần thông của nàng - Phượng Hoàng Viêm Hồn Liệt!

Một chiêu có thể đốt sạch ngàn dặm, không còn sót lại gì!

"Giết ả! Mau giết ả đi!" Võ Ngôn Liệt trợn trừng mắt, tức giận rít gào.

Ngọn lửa màu tím trên người Kinh Như Tuyết khiến ông ta cảm nhận được hơi thở của tử vong!

Nếu như để nó làm cho bị thương, chỉ sợ linh hồn cũng sẽ bị thương nặng!

Thuật pháp thần thông hệ linh hồn!

"Lên!"

Mười vị cường giả Thần Thông cảnh đều hiện ra pháp tướng của bản thân, mở thần thông bản mệnh ra, rất nhanh đánh về phía Kinh Như Tuyết.

Đất trời rung chuyển.

Dù sao Kinh Như Tuyết cũng chỉ có một người, lại chỉ là Thần Thông cảnh, đối mặt với sự vây đánh của mười vị cao thủ Thần Thông cảnh, nàng nhanh chóng liên tục phải lùi ra sau.

Tiger cách đó không xa nhìn thấy, liền nổi giận gầm lên một tiếng, yêu nguyên trong cơ thể chấn động, đẩy lùi hơn mười cường giả Thần Thông cảnh, sau đó bay thẳng về phía Kinh Như Tuyết.

"Không ổn! Mau lùi lại!"

Võ Ngôn Liệt cảm nhận được sát ý cuồn cuộn ngất trời ở phía sau, tức thời hô lên một tiếng, rồi vội vã nghiêng mình tránh ra, những người khác cũng ào ào hoảng sợ mà tránh đi.

Mà cơ thể của Kinh Như Tuyết lúc này đột nhiên mập mờ, ngay sau đó liền xuất hiện phía trước một ngọn núi cao.

Võ Ngôn Liệt thấy thế, hồn bay phách lạc.

Con trai ông ta đang trốn trong mật thất của ngọn núi đó!

"Không ổn! Mau chặn ả lại!" Võ Ngôn Liệt quát.

Thế nhưng đã muộn rồi.

Chỉ thấy Kinh Như Tuyết tung một chưởng chém trời.

Cả ngọn núi trong nháy mắt liền nứt toác ra rồi sụp đổ, hóa thành đá vụn.

Vô số người đang trốn bên trong trực tiếp bị chân nguyên hùng mạnh chấn vỡ thân thể.

Võ Thành Côn được một cao thủ Pháp Tướng cảnh mang theo, nhanh chóng nhảy lên từ trong đống đổ nát, muốn chạy về phía các cường giả Thần Thông cảnh bên kia.

Nhưng tốc độ của đối phương nào có nhanh bằng Kinh Như Tuyết?

Trong nháy mắt nàng đã tới trước mặt cường giả Pháp Tướng kia.

Cao thủ Pháp Tướng cảnh và Võ Thành Côn bị dọa sợ đến kinh hãi thất sắc.

"Vút!"

Ba thanh trường kiếm mang theo liệt diễm màu tím đột nhiên xuất hiện bên người cao thủ Pháp Tướng cảnh kia, trực tiếp cắt hắn thành thịt vụn, sau đó Võ Thành Côn liền bị Kinh Như Tuyết bắt gọn trong tay, treo đứng giữa không trung.

Ở phía dưới, Kinh Như Tuyết còn nhìn thấy hai huynh đệ Trương Nhất Trương Nhị, đang gục dưới mặt đất hấp hối.

Một chưởng phá núi vừa rồi kia, gần như chặt đứt cơ hội sống sót của bọn họ.

Lúc này, ánh mắt của hai huynh đệ tuyệt vọng, sợ hãi nhìn về phía Kinh Như Tuyết, vô cùng hối hận.

Kinh Như Tuyết cười lạnh một tiếng.

Mấy ngàn thanh trường kiếm liệt diễm trong nháy mắt đã xuất hiện xung quanh hai người, từng đao từng đao cắt lên thân thể bọn họ.

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền tới, sau nhịp thở thì bọn chúng đã không còn động tĩnh gì nữa.

Nhìn thấy con trai mình bị bắt, Võ Ngôn Liệt nhất thời lòng nóng như lửa đốt, muốn qua đó nghĩ cách cứu viện.

Thế nhưng lại có một ngọn núi lớn đang chống đỡ trước mặt ông ta - Tiger.

Tiger lúc này đang canh giữ ở trước mặt Kinh Như Tuyết, một yêu quái đối mặt với hơn một trăm cường giả Thần Thông cảnh.

Vũ lực đến long trời lở đất, gió lớn nổi lên, thậm chí không gian cũng bị phá vỡ không còn lại gì, trong lúc nhất thời lại không có người nào có thể mảy may tới gần.

"Thả ta ra! Mau thả ta ra!"

Võ Thành Côn hoảng sợ kêu gào trong tay Kinh Như Tuyết.

Kinh Như Tuyết thờ ơ nhìn Võ Thành Côn như con gà nhỏ đang bị mình xách trong tay, chậm rãi mà nói: "Sao lại ngây thơ như vậy nhỉ? Một trăm tám mươi nhân khẩu Kinh gia ta cũng vì một câu nói của ngươi mà bị giết hại hầu như không còn, thả ngươi ra? Vậy ai sẽ buông tha người nhà ta đây?"

"A..."

Kinh Như Tuyết vừa nói xong, liền mạnh mẽ xé đứt tay trái của Võ Thành Côn.

Sau đó lại đến tay phải.

Tiếp đó là chân trái, rồi chân phải.

Võ Thành Côn đã đau đến run rẩy, ý thức cũng bắt đầu hỗn loạn.

"Đồ vô liêm sỉ! Ngươi dám làm con ta bị thương à! Ngươi chết chắc rồi!" Hai mắt Võ Ngôn Liệt ở xa, không thể lại gần người được đã đỏ đậm, dữ tợn trợn trừng mắt gào thét.

"Bị thương?" Kinh Như Tuyết nhìn về phía Võ Ngôn Liệt, rồi khẽ cười một tiếng.

"Không, là giết cơ."

Nói xong, cả đầu Võ Thành Côn bị Kinh Như Tuyết bóp nổ tung.

"Côn nhi!"

"Kinh Như Tuyết! Hôm nay Võ Ngôn Liệt ta nhất định phải băm thây ngươi thành vạn mảnh!"

Tiếng gầm gừ cuồng loạn của Võ Ngôn Liệt truyền đến trăm dặm, kinh thiên động địa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất