Chương 73: Thiên tư bậc chín cũng vô dụng thôi
"Đây......."
"Thật sự tự sát thành công rồi?"
"Hay là bí pháp bỏ chạy nào đó?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ vậy mà lại thật sự biến mất trong tay cường giả Đế cảnh kìa.
Trương Hạo Dương mặt không chút thay đổi, nhưng đôi con ngươi tối đen lại lóe ra sát ý ngập trời, những người xung quanh trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, linh hồn sắp bị đông cứng tới nơi rồi, ai nấy đều câm miệng, hoảng sợ nhìn gã.
"Thủ đoạn hay lắm." Trương Hạo Dương nhàn nhạt nói.
Sát ý biến mất, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Tôn sứ đại nhân, hẳn là bọn chúng đã chết rồi đúng không?" Lão tổ Huyền Minh tông Bạch Ngọc Vinh cười nói.
Trương Hạo Dương hơi vuốt cằm đáp: "Đúng, chết rồi, trong cơ thể của bọn chúng được gieo một phù chú cấm chế nào đó, chỉ cần tư duy vẫn còn khả năng tự chủ làcó thể khởi động phù chú tự sát, tự hủy thần nguyên, thần tiên khó cứu."
Trong lòng Trương Hạo Dương có chút than thở.
Đáng tiếc cho hạt giống thiên tư bậc chín này!
Cho dù tế luyện thành con rối cũng tốt vô cùng.
Hiện tại lại không còn nữa rồi.
Cũng chỉ trách mình quá sơ suất, cho rằng cái nơi rác rưởi như Quảng Nguyên vực này sẽ không xuất hiện phù chú cấm chế cao cấp như vậy.
"Phù chú cấm chế? Có thể tự sát theo ý của mình?" Đám người ở một bên lộ ra thần sắc ngạc nhiên.
Thứ đồ vật này, bọn họ cũng chỉ từng nghe nói về nó trong truyền thuyết, thật sự chưa từng tận mắt nhìn thấy, hôm nay ngược lại có thể mở mang kiến thức được rồi.
Trong mắt Trương Hạo Dương toát ra đôi chút chán ghét.
Một đám rác rưởi cấp thấp nhất chưa từng thấy qua cảnh đời.
Nếu không vì mệnh lệnh của tôn thượng, thì gã cũng chẳng tới nơi như vậy.
Linh khí của khu vực này đối với gã mà nói, quả thực chính là mỏng manh đến đáng sợ!
Tu luyện ở nơi này sao?
Thảo nào mà chẳng có một cường giả Đế cảnh nào xuất hiện ở khu vực nhân loại Quảng Nguyên vực này.
"Sơn mạch Thiên Loan ở đâu?" Trương Hạo Dương hỏi.
Tin tức của đan linh tiên thiên dĩ nhiên được Kinh Như Tuyết nói ra, như vậy trên cơ bản có thể xác nhận được.
Hiện tại, Trương Hạo Dương chỉ muốn tức khắc qua nơi đấy, sau đó giết kẻ dã cướp đoạt đan linh, rồi mang đan linh về Thương Nguyên thánh vực.
Gã không muốn lưu lại loại địa phương tồi tàn này thêm một chút nào nữa.
"Khoảng chín ngàn dặm về phía bắc, núi Thiên Tử đó đột nhiên xuất hiện vào mấy tháng trước, trước kia không hề có, chính là rất kỳ quái, lạ lùng." Võ Ngôn Liệt mở miệng nói.
"Đột nhiên xuất hiện? Cấm chế che dấu sao?" Trương Hạo Dương khẽ cau mày.
Trong các dãy núi lớn bình thường đều dồi dào linh khí, tồn tại không ít yêu quái lợi hại và và những người lánh đời.
Trước khi có thể thiết lập cấm chế dưới loại tình huống như vậy, mà không bị người phát hiện ra, là thủ đoạn rất khá.
"Đúng vậy thưa tôn sứ đại nhân, mấy tháng trước, trên trời bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay to che trời, khí tức đó khủng khiếp vô cùng, chính là chụp về phía núi Thiên Tử kia, nhưng không biết vì sao bỗng nhiên không thấy tung tích nữa." Một cường giả Hóa Thần cảnh cũng mở miệng nói.
Đúng là bởi vì bàn tay to lớn đó gây cho họ sợ hãi và tuyệt vọng quá lớn, cho nên cho tới nay vẫn không có người nào dám đi về bên đó điều tra.
"Già Khung Nguyên Thủ? Thích Ách?" Mí mắt Trương Hạo Dương hơi run lên một chút.
Không có khả năng.
Hắn đã chết rồi!
Năm đó, thậm chí Trương Hạo Dương cũng tham gia vào trận chiến thảo phạt đó, tận mắt nhìn thấy thần nguyên của Thích Ách ngã xuống.
"Dẫn bản tọa đi." Trương Hạo Dương lạnh nhạt nói.
Gã không tin Thích Ách Ma Tăng vẫn còn sống, có nhiều cường giả Thánh Tôn cảnh của Cửu Thiên Thập Vực như vậy liên thủ đánh một kích, tuyệt đối không có khả năng sống sót được!
Thế nhưng dựa theo miêu tả của bọn họ vừa rồi, quả thật giống như thần thông Già Khung Nguyên Thủ do Thích Ách Ma Tăng tự sáng tạo ra.
Muốn biết rõ ràng mọi thứ, chỉ cần qua đó một chuyến là có thể.
Hơn nữa, vốn dĩ gã cũng muốn đi đến núi Thiên Tử đó lấy đan linh tiên thiên thuộc về tôn chủ.
"Vâng, thưa tôn sứ đại nhân!" Lão giả Hóa Thần cảnh vội càng chắp tay thi lễ hồi đáp.
"Tôn sứ đại nhân, chúng ta có thể đi cùng được không?" Sắc mặt Võ Ngôn Liệt đỏ lên, kiên trì hỏi.
Ông ta cũng muốn đi nhìn xem rốt cuộc là ai ở núi Thiên Tử kia, lại có thể giúp Kinh Như Tuyết biến thành cường giả Thần Thông cảnh chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hơn nữa còn là thiên tư bậc chín nữa!
Con trai ông ta đã chết rồi, Võ Thần tông cũng bị tổn hại, hủy diệt toàn bộ rồi, ngay cả một cung điện tốt cũng không có.
Cho nên ông ta hận!
Kinh Như Tuyết chết rồi thì mối thù sẽ chuyển dời lên người sư phụ nàng.
Mà những người khác cũng cực kỳ muốn đi cùng.
Cái khác không nói, nhưng đan linh tiên thiên đó, bọn họ cũng vô cùng thèm muốn khao khát.
Tất nhiên, bọn họ cũng biết bản thân không có tư cách có được nó, nhưng có thể nhìn thấy bảo bối trong truyền thuyết một lần cũng vô cùng tốt rồi, đồng thời cũng cực kỳ tò mò về chủ nhân trên núi Thiên Tử đó.
Cường giả trong sơn mạch Thiên Loan rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói đến khu ngoại vực này lại có một người lợi hại như vậy tồn tại.
Trương Hạo Dương liếc mắt nhìn mọi người, gã hoàn toàn không quan tâm bọn họ rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi thứ đều là rác rưởi cả thôi.
Nhưng mà để bọn họ đi cùng cũng có chỗ tốt.
Dùng mạng người để thăm dò cường giả thần bí trong núi Thiên Tử kia.
"Dẫn đường." Trương Hạo Dương nhàn nhạt nói.
Ý tứ trong lời nói, hiển nhiên là ngầm đồng ý cho bọn họ có thể đi theo cùng.
"Vâng, vâng!" Võ Ngôn Liệt vô cùng vui vẻ, vội vàng gật đầu.
Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đều mang ý đồ xấu riêng.
....
Trên đỉnh núi Thiên Tử.
Phương Nhuế Nhuế và Kim Cầu, Tiểu Bạch cùng nhau đùa giỡn trên mặt đất, lăn thành một đoàn, chơi đến cực kỳ vui vẻ.
Tu Thần đang ăn kem, nhìn thấy hình ảnh ngây thơ chất phác này, lắc đầu cười cười.
"Thiên tư bậc chín cũng vô dụng mà, trẻ con chính là trẻ con, đã hoàn toàn giải phóng thiên tính rồi, bây giờ sợ rằng con bé cũng không muốn tu luyện nữa rồi."
"Thầy thầy! Chơi cùng nhau đi." Phương Nhuế Nhuế nhìn về phía Tu Thần, sau đó đưa tay, cười khanh khách nói.
Tu Thần khoát khoát tay, lại tiếp tục ăn kem của mình.
Hắn cũng không có tâm tư chơi cùng cô bé con và mấy con tiểu yêu quái.
"Hửm?"
Đột nhiên, Tu thần khẽ cau màu.
Sau đó hắn lập tức vươn tay.
Ngọc giản sinh mệnh của Kinh Như Tuyết và Tiger xuất hiện trong tay.
Chỉ thấy ngọc giản sinh mệnh của Kinh Như Tuyết và Tiger trở nên cực kỳ ảm đạm, hiển nhiên đã bị thương rất nặng, thậm chí có thể nói là kề cận tử vong.
"Gặp được cao thủ chăng?" Tu Thần có chút khó hiểu.
Nhưng mà ngọc giản sinh mệnh cũng không vỡ, chứng minh bọn họ vẫn chưa chết.
Lại qua một lúc lâu, hai viên ngọc giản sinh mệnh trực tiếp vỡ nát.
Tu Thần cũng cảm nhận được Tuyệt Mệnh phù đã bị bọn họ khởi động.
"Giết một Võ Thần tông mà lại thê thảm như vậy sao? Phái Tiger cấp sáu đi cùng cũng không được?" Tu Thần hơi khó hiểu.
Được rồi, hồi sinh bọn họ rồi hỏi là biết ngay thôi.
Tu Thần triệu hoán tóc của hai người ra, điểm màu xanh trong tay liền trào ra, bò lên trên tóc, sau đó ánh sáng màu xanh lục vọt lên.
Phương Nhuế Nhuế cách đó không xa nhìn qua, liền nhìn thấy hai luồng ánh sáng mang xanh biếc, nhất thời hưng phấn chạy tới.
"Thầy thầy, đây là cái gì vậy? Thật thoải mái quá đi." Phương Nhuế Nhuế với tay vào trong ánh sáng màu xanh lục, vui vẻ nói.
"Tránh ra một chút, sư tỷ ngươi về rồi." Tu Thần bảo.
"Sư tỷ trở về sao? Trở về từ trong ánh sáng này sao? Thật thần kỳ nha, Nhuế Nhuế tránh ra ngay đây." Mang theo ánh mắt kinh ngạc, Phương Nhuế Nhuế vội vàng nhảy đến bên người Tu Thần.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể của Kinh Như Tuyết và Tiger liền hiện ra từ trong ánh sáng kia.
Sắc mặt hai người không biết phải làm sao, lộ rõ có chút chán nản.
"Chào thầy ạ..."
"Bái kiến đại nhân..."
Hai người đồng thời quỳ một gối xuống.
Tu Thần nhìn hai người, híp mắt lại, rồi từ từ mở miệng nói: "Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"