Đồ Nhi, Vi Sư Không Xuống Núi

Chương 96: Huỷ diệt hay là trọng sinh

Chương 96: Huỷ diệt hay là trọng sinh

“Cho nên ngươi thấy ngài ấy hồi sinh ta, sau đó cố ý không nói cho ta?”

Trên đỉnh núi Uy Nham ở nội vực, Cơ Viêm phẫn nộ nhìn Phần Vũ ngồi trên tảng đá trước mặt.

“Đúng vậy, sợ ngươi bị dọa nên ta không nói cho ngươi biết.” Phần Vũ đáp.

Tại sao nàng lại phải lắm mồm lan truyền thông tin về Tu Thần đi khắp nơi như vậy?

Thủ đoạn phục sinh người chết này, hắn là người sao?

Nàng vốn là dân của bản địa của sơn mạch Thiên Loan, tuy rằng sự tranh đấu giữa yêu quái với nhau là rất tàn khốc, nhưng đây là quy luật tự nhiên, muốn tránh cũng không được.

Nhưng nếu Tu Thần ở tại nơi này, đó không còn là quy luật tự nhiên tự nhiên nữa.

Đó là hủy diệt nhân đạo!

Chỉ cần đắc tội hắn hoặc là người của hắn, thì tuyệt đối chỉ còn đường chết, thậm chí có khả năng sẽ bị diệt tộc.

Vì suy nghĩ cho sự an toàn trong tương lai của sinh vật trên sơn mạch Thiên Loan, Phần Vũ mới lan truyền tin tức này đi khắp nơi.

Kỳ thật nàng cũng cảm thấy Tu Thần hẳn là Thánh Vương, nhưng nàng không dám nói.

Người ta biểu hiện ra bên ngoài chính là cảnh giới Thánh Tôn, nếu ngươi cứ khăng khăng nói người ta là Thánh Vương, không phải tìm chết hay sao?

Hơn nữa, dù nàng có nói ra, phỏng chừng người khác lại không tin.

Sao Thánh Vương có thể ở nơi rách nát này được?

Thần tiên ở trong chuồng bò sao? Cho dù ngươi có sửa sang chỗ ở cho thật hoa lệ, nhưng xung quanh cũng vẫn là một đống phân trâu, sao Thánh Vương sẽ ở lại nơi này chứ?

Phần Vũ biết nếu mình nói ra sự thật như vậy, chắc chắn rất nhiều yêu quái sẽ sinh ra ý nghĩ đó.

“Phần Ớt Cay, ngươi thật sự độc ác!” Cơ Viêm thở phì phì nói.

Hai người bọn họ không đánh không quen nhau, đều tự đặt biệt hiệu cho người còn lại.

Phần Vũ cảm thấy lúc đánh nhau, Cơ Viêm yếu ớt như đàn bà, nên đã gọi hắn Cơ Vô Lực.

Mà Cơ Viêm cảm thấy nữ hồ ly này chính là một túi thuốc nổ, động xíu là nổi quạu, vô cùng nóng tính, vì thế bèn gọi nàng Phần Ớt Cay.

Phần Vũ liếc mắt nhìn Cơ Viêm, hỏi: “Ngươi đi cầu xin đại nhân rồi sao?”

Vẻ mặt Cơ Viêm bỗng nhiên cứng ngắc, hắn chậm rãi gật đầu.

“Không đồng ý đúng không?”

“Cự tuyệt ngay lập tức.”

Phần Vũ cười nhạo một tiếng nói: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Người ta có khả năng là Thánh Vương, ngươi biết Thánh Vương là gì sao? Nghe nói toàn bộ Thiên Nguyên đại lục của chúng ta cũng chỉ có chín vị Thánh Vương, ngươi nghĩ hắn sẽ giúp ngươi? Thật nực cười.”

Trên mặt Cơ Viêm lộ ra một chút ý cười, nụ cười này khiến trong lòng Phần Vũ giật thót.

“Có bước ngoặt?”

“Đại nhân nói ngài ấy trời sinh tính hiếu sát, nhưng mà lười nhác không thích đi lại, nên bảo ta dẫn bọn họ tới chỗ ngài ấy, càng lợi hại càng tốt, Thánh Vương cũng được, sau đó ngài ấy sẽ giết hết.” Cơ Viêm nói.

Phần Vũ: …

“Trâu bò.”

Im lặng thật lâu, Phần Vũ mới phun ra hai chữ này.

“Với ngữ khí nói chuyện đó, nếu hắn không phải là Thánh Vương ta sẽ trồng cây chuối cho ngươi xem.”

Lời này của Phần Vũ đã chọc cười Cơ Viêm.

Phần Vũ liếc mắt nhìn Cơ Viêm một cái, hứ một tiếng rồi nói: “Cho nên ngươi nghĩ ra biện pháp dẫn đám người kia tới đây? Sơn mạch Thiên Loan của Quảng Nguyên vực có cường giả Thánh Tôn cảnh, sợ rằng tin tức này đã truyền tới lĩnh vực của nhân loại rồi, đến lúc đó cũng sẽ truyền tới các vực khác, chỉ sợ người ta sẽ không tới đâu.”

Lời này quả thực là đâm thẳng vào lòng Cơ Viêm, hiện giờ hắn đang rất đau đầu vì chuyện này.

“Cho nên ta mới tìm ngươi, ngươi có nhiều ý đồ xấu như vậy, có biện pháp nào không?” Cơ Viêm hỏi.

Phần Vũ nhún vai: “Chờ đi, chứ còn có biện pháp nào nữa?”

“Chờ? Nói vậy là thế nào?” Cơ Viêm mặt đầy khó hiểu.

“Tối hôm qua ông nội nói với ta, cường giả cảnh giới Thánh Tôn xuất hiện là muốn gia nhập Cửu Thiên Thập Vực, sau đó lại chia khu vực để đối phương quản lý cho thống nhất, nghiêm khắc mà nói Cửu Thiên mới là kẻ kiểm soát Thiên Nguyên đại lục.” Phần Vũ nói.

“Nhưng mà vị đại nhân này cũng không phải là Thánh Tôn cảnh, mà là Thánh Vương! Nói không chừng chính là đại lão của Cửu Thiên Thập Vực? Vả lại có khi hắn là vua trong Thánh Vương ấy chứ?” Cơ Viêm vẫn là không rõ Phần Vũ muốn biểu đạt ý gì.

Gia nhập Cửu Thiên Thập Vực đó là cảnh giới Thánh Tôn, lại không phải Thánh Vương, cách nói này của Phần Vũ là không thể nào.

Phần Vũ lại lần nữa trợn trắng mặt, vẻ mặt rất là không còn gì để nói: “Cái chỗ rách nát này của chúng ta rất tốt sao?”

A…

Kỳ thật rất bình thường.

Đây là lời nói thật lòng, nếu không cũng sẽ không có chuyện từ xưa đến nay đều chưa từng xuất hiện lấy dù chỉ một cường giả cảnh giới Thánh Tôn.

“Ngươi từng nghe qua thiên kiếp chưa? Kiếp nạn xuất hiện khi cường giả Thánh Tôn cảnh đột phá Thánh Vương?” Phần Vũ hỏi.

Khuôn mặt Cơ Viêm run run.

“Ý ngươi là, hắn là tân Thánh Vương? Bàn tay khổng lồ che trời ngày đó kỳ thật chính là hóa thân của thiên kiếp? Sau đó hắn chống chọi được thiên kiếp, vì thế mới thành tân Thánh Vương?”

Hiện tại Cơ Viêm cả kinh da đầu đều tê dại muốn rớt.

Như vậy sau khi xâu chuỗi các giả thiết, hình như cũng khá đúng!

Tuy rằng bọn họ không có chính mắt chứng kiến kiếp nạn phi thăng Thánh Vương, nhưng tốt xấu gì thì cách nói này cũng từng xuất hiện trong sách cổ hoặc truyền thuyết, chứ không phải là tin đồn vô căn cứ.

“Ta đoán mò thôi, chưa chắc đã đúng. Nhưng bây giờ ngươi còn có lựa chọn nào khác sao? Nếu như giả thiết của chúng ta là sự thật, tân Thánh Vương này xuất hiện, sau đó lại một mực ở tại cái chỗ rách nát này của chúng ta, không đi Cửu Thiên Thập Vực, vậy các đại lão của Cửu Thiên Thập Vực sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi muốn tự tôn mình lên làm vua hử! Muốn khiêu chiến quyền uy, vậy chắc chắn là phải đưa quân thảo phạt.”

“Càng là người có tu vi cao, đội hình thảo phạt liền càng khoa trương xa hoa, nói không chừng đến lúc đó cả Thiên Lam thánh vực đều thành lính hầu ấy chứ? Ở gần thế cơ mà.”

“Nhưng chúng ta lại có một giả thiết khác, giả thiết đại nhân không phải Thánh Tôn cảnh, vậy sẽ càng bị thảo phạt. Thiên Lam thánh vực vẫn là lính hầu không phải sao? Cho nên ngươi cứ chờ đi, không có biện pháp khác đâu.”

“Năm đó Thích Ách Ma Tăng cũng vì không muốn gia nhập Cửu Thiên Thập Vực, sau đó bị gọi là kẻ thù chung của toàn thế giới, tất cả thảo phạt. Nghe ông nội của ta kể, trận chiến ấy là thật sự hủy thiên diệt địa, đến cuối cùng cường giả Thánh Vương đều phải tham gia. Ta cảm thấy là đại nhân cũng sẽ không gia nhập, đổi thành ta ta cũng không muốn, vất vả lắm mới có thể lợi hại đến mức muốn làm gì thì làm, tại sao còn muốn gia nhập cùng các ngươi rồi bị các ngươi hạn chế chứ? Nói đùa gì vậy.”

Phần Vũ tỏ vẻ khinh thường ra mặt.

Chuyện xưa của Thích Ách Ma Tăng có rất nhiều phiên bản, nhưng mà nàng cảm thấy phiên bản mà ông nội của mình kể mới là chân thật nhất.

Môn đồ phản bội, dùng sức lực một mình đối đầu với trăm vạn cường giả, đánh nhau tới mức trời sụp đất nứt, nhật nguyệt vô quang, cuối cùng kinh động đến Thánh Vương thì mới trấn áp tiêu diệt được.

Chậc chậc, câu chuyện này nghe mà bùi ngùi cảm khái không thôi.

Cơ Viêm trầm mặc.

“Đó đều là giả thiết của ngươi, lỡ như đều không phải thì sao? Ta cứ phải chờ mãi như vậy?” Cơ Viêm thở dài một tiếng.

“Ai bảo chúng ta quá yếu? Nếu mà ta có tu vi cấp tám chín, sớm giúp ngươi đồ sát Thiên Lam thánh vực kia rồi. Tiếc rằng bản tiểu thư không có bản lĩnh đó.” Phần Vũ buông tay nói.

“Không được.” Cơ Viêm bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt nặng nề, giống như trong lòng đã ra quyết định.

“Ngươi tái phát bệnh đần?” Phần Vũ nhíu nhíu mày.

“Ta phải lập tức đi Thiên Lam thánh vực! Thừa dịp tin tức còn chưa truyền đi, ta không thể chỉ dựa vào giả thiết rồi chờ đợi cơ hội báo thù!” Cơ Viêm nghiêm túc nói.

Phần Vũ liếc mắt nhìn Cơ Viêm một cái, sau đó thở dài một hơi.

“Tùy ngươi vậy. Ta sợ chết, tương lai của cả tộc Viêm Hồ đều dựa vào ta, ta không thể đi cùng ngươi.”

Cơ Viêm gật gật đầu, sau đó bóng hình hắn lập tức biến mất không thấy tung tích.

Một lát sau, một lão già đầu tóc bạc trắng xuất hiện bên cạnh Phần Vũ.

“Ông ơi, ông nói xem vị đại nhân kia thật sự là Thánh Vương sao?” Phần Vũ hỏi với sắc mặt mơ hồ.

Phần Trường Sinh dùng đôi mắt vẩn đục nhìn phía núi Thiên Tử, lẩm bẩm: “Mặc kệ có phải hay không, Quảng Nguyên vực và sơn mạch Thiên Loan của chúng ta đều không còn như trước nữa, là hủy diệt hay là trọng sinh, ha ha, đều không phải chuyện mà tiểu nhân vật như cháu và ta định đoạt.”

“Chuyến đi này của Cơ Viêm, sợ rằng sẽ trở thành ngòi nổ cho mọi chuyện. Theo ông trở về tu luyện đi, tăng thêm một chút tu vi, tương lai liền thêm một phần bản lĩnh cầu sinh.”

Phần Vũ hít sâu một hơi, đứng dậy vỗ vỗ mông.

“Vâng, chúng ta về thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất