Mọi người đều có một loại ảo giác, Trương Dương đột nhiên trở nên cao lớn, giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại khí khái mênh mông. Đây chỉ là một loại cảm giác, không cách nào diễn tả được, giống như là Đại tướng quân nắm trong tay thiên quân vạn mã, vô hình trung tự có uy thế sắc bén bức người
Cộp!
Cộp!
Cộp! Rất nhẹ, rất chậm, tiếng bước chân phát ra âm thanh thật lớn. Âm thanh này chấn động trong tim mọi nguwoif, dường như cả chiếc tàu chở dầu đều bị chấn động, cả chiếc tàu chở dầu giống như là một không gian riêng dưới sự khống chế của Trương Dương.
Người da trắng không di chuyển, nhưng sắc mặt ngưng trọng, hai tay nắm chặt. Cơ bắp mạnh mẽ hoàn mỹ kia dường như bùng nổ…
Đi đến khoảng cách bốn mét, Trương Dương dừng chân. Mọi người bỗng cảm giác trái tim như chùng xuống, cảm giác này rõ ràng không dễ chịu chút nào. Trương Dương bước từng bước, màu trong cơ thể mọi người và cả trái tim đều chấn động theo, ở đây tất cả đã bị Trương Dương khống chế, kể cả trái tim lẫn từng tế bào của bọn họ. xem tại TruyenFull.com
Ngươi là người của quốc gia kia? Trương Dương hỏi một vấn đề. Người sinh hóa kia hình như là người Mỹ, còn người trước mặt bây giờ giống người châu Âu hơn.
Người da trắng con mắt vốn màu lam giờ đã sớm biến thành màu xanh biếc, hơi lắc đầu.
Bất ngờ! Người da trắng xuất quyền.
Gần như cùng lúc, Trương Dương cũng xuất quyền.
Nhanh như chớp
Ầm…ầm…rắc….rắc…
Pha quay chậm!
Trương Dương cảm giác như mọi vật đều đình chỉ vận động. Hắn chỉ cảm giác được cánh tay mình từ từ tiến lên, đầu tiên là đập nát tay của người da trắng kia, sau đó đập tới cổ tay, kèm theo đó là một loạt tiếng Rắc….rắc…của xương vỡ vang lên. Nắm tay của Trương Dương như một thanh đao sắc bén, còn cánh tay của người da trắng giống như một cây gậy trúc, bị chẻ tan nát.
Quyền vẫn tiếng tới, Trương Dương cảm giác được lúc xương thịt chia lìa trong nháy mắt kia vẻ mặt người da trắng vẫn còn kinh ngạc sững sờ. Hắn từ từ cảm giác được nắm tay mình đang đột phá, tiến tới lồng ngực rắn chắc của người da trắng kía.
Bùm!
Máu tươi tung tóe!
Kết thúc rồi! Tất cả trở lên tĩnh lặng. Người có mặt trên boong tàu tựa như hơn mười bức tượng điêu khắc, đứng im không nhúc nhích.
Người da trắng đứng ở đầu boong tàu, vẻ mặt sững sờ nhìn ngực mình bị xuyên thủng một lỗ lớn. Hắn gần như có thể nhìn xuyên qua lỗ đó ra phía sau. Cái lỗ lớn này vô cùng "gọn", dường như là dùng một cái ống thông xuyên qua vậy. Người da trắng chỉ còn lại một cánh tay. Cánh tay kia chỉ còn trơ một đoạn xương…
A…! Người da trắng vẻ mặt đờ đẫn, ngầng đầu nhìn Trương Dương một cái rồi sau đó ngã lăn ra boong tàu, trên mặt hắn không có sự thống khổ mà ngược lại hình như có một sự giải thoát nào đó. Kết thúc đơn giản đến mức khó tin. Ai cũng đều cho rằng Trương Dương muốn giết chết đối phương là việc vô cùng khó khăn, thì nào ngờ chỉ là đơn giản….Một Quyền!
Một quyền đó…vĩnh viễn khắc sau trong óc đám hải tặc
Đó là một quyền không gì không thể phá!
Đó là một quyền làm phong vân biến sắc!
Thân thể mà đạn bắn không thủng lại bị một quyền vô cùng đơn giản của Trương Dương xuyên thủng. Cái khí thế không gì không phá nổi đó khiến người ta vĩnh viễn không có cách nào quên.
Một quyền này không chỉ làm đám hải tặc rung động. Ngay cả A Trạch và Lưu Bưu cũng kinh tâm động phách. Trước tới giờ, hai người cũng không biết võ công thực sự của Trương Dương rốt cục đạt tới trình độ nào. Ai ngờ được, giờ đây võ công của Trương Dương chỉ có thể dùng từ " sâu không thể lường" để hình đung!
Cuộc chiến đấu vừa rồi thực sự rất đơn giản, mọi người ai cũng có thể nhìn thấy rành mạch. Nhưng chính sự đơn giản này lại khiến linh hồn người ta phái rúng động chưa từng có. Nắm tay kia, nắm tay không gì không thể phá kia….A Trạch tin tưởng rằng, cho dù lúc đó có một bức tường thép chắn trước, một quyền của Trương Dương cũng vẫn có thể xuyên thủng như thường.
"Kindness Bull, kiểm tra lại số đô la, chia ra mấy túi mang đi".
Trương Dương giơ cổ tay lên, nhìn thấy nắm tay mình lúc này giống nhu huỳnh thạch vậy. Hắn cảm giác được cánh tay lúc này dường như đã hoàn toàn năng lượng hóa. Giờ đây nó không còn là một cánh tay của người bình thường nữa, mà là một cánh tay tràn ngập năng lượng khủng bố.
Thử hỏi, thế giới này có vật chất nào mà năng lượng không thể công phá được? Đáp án khẳng định là: Không có!
Bất kể người sinh hóa cường tráng đến thế nào, dưới năng lượng kết tinh cao độ, đều không chịu nổi một kích!
Trương Dương lợi dụng cánh tay năng lượng tinh thể hóa, cũng không phải thực sự đem tay biến thành đá. Đây chỉ là đem năng lượng thông qua thân thể chuyển đổi, khiến lúc này cách tay gặp phải vật cứng rắn chặn lại, nó sẽ biến thành mũi khoan xuyên thủng vật cứng đó. Nếu nhu lúc khác gặp phải khối băng, năng lượng kia có thể chuyển đổi thành nhiệt độ cực nóng…tóm lại là hoàng toàn biến hóa theo ý của Trương Dương.
Đương nhiên, tinh thể hóa năng lượng cũng không phải là vạn năng. Hiện tại, Trương Dương bây giờ vẫn chưa tìm ra cách vận hành năng lượng tinh thể hóa trong huyết mạch.
Hiện giờ, Trương Dương chỉ có thể làm được tinh thể hóa năng lượng một bộ phận nào đó thôi.
Chậm rãi, chậm rãi, năng lượng tản ra, trải rộng khắp toàn thân. Trương Dương cảm giác thân thể vô cùng sảng khoái.
Trương Dương tính cách bình thường rất nội liễm, rất ít khi giống như hôm nay bộc phát điên cuồng vậy. Thực tế, trong lòng Trương Dương, sự ước thúc lớn nhất đối với việc giết người là pháp luật và đạo đức. Từng là một người rất bình thường, nên trong tiềm thức của hắn vẫn có pháp luật và đạo đức tồn tại.
Nguyên nhân hắn ác cảm với Na Na cũng do quan niệm đạo đức bên trong đầu hắn.
Mặc kệ có lý do này hay lý do khác, nhưng tuyệt đối không lấy cớ để lạm sát người vô tội. Đây là quan niệm đạo đức của Trương Dương, cũng là lý do khiến Trương Dương đang từ cực ký thích một người con gái chuyển sang cực kỳ ác cảm.
Từ góc nhìn của Trương Dương, rõ ràng là dưới góc độ của một hạ vị giả. Thử hỏi trong lịch sử, muốn làm nên sự nghiệp thiên thu, có mấy người để ý đến cái chết của một cô gái bán dâm đây?
Đây là sự khác nhau giữa thượng vị giả và hạ vị giả, một bên coi thiên hạ sinh linh như con kiến hôi, còn một bên lại nghĩ đến những sinh linh " kiến hôi" đó.
"Trương Dương, đây là cái gì?" Đang lúc Trương Dương nghĩ đến Na Na, Kindness Bull cầm mấy đồ vật đi tới.
" Ném xuống biển đi. Đây nếu không phải thiết bị định vị hệ thống thì là thiết bị đánh dấu đặc biệt. Một khi mấy thứ này kích hoạt, tiền mặt sẽ bị đánh dấu, cho dù đi đến nơi nào cũng không thể tiêu thụ được nữa" Trương Dương thấy mấy dụng cụ kia, gần như một loại bản năng nói cho hắn biết đó là thứ gì.
"A…"
Kindness Bull giống như đang cầm rắn độc, lập tức ném hết mấy dụng cụ xuống biển, rồi quay người lại kiểm tra túi tiền một lần nữa. Hắn không hề muốn đồng tiền mặt này biến thành đồ bỏ đi.
"Trương Dương, chúng ta giờ làm gì?" Lưu Bưu liếc mắt nhìn một đống thi thể nằm ngổn ngang trên boong tàu hắn mặc dù to gan lớn mật nhưng cũng không thích đối mặt với nhiều xác chết như vậy.
"Mang chiếc tàu chở dầu này cố gắng tiến sát đến gần Somali. Hiện tại chúng ta phải kiểm tra tàu chở dầu này. Ta có cảm giác tàu này có gì đó không bình thường. Nếu không, bọn họ tuyệt đối không vì một chiế tàu chở dầu mà phái loại cao thủ kia mang tiền mặt tới. Rõ ràng đây không phải là giao tiền chuộc mà là đến để giết người diệt khẩu. Nếu thực sự giao tiền thì bọn họ đưa xong, chúng ta tự nhiên ngay lập tức sẽ rời đi. Rõ ràng, họ nghĩ chúng ta đã phát hiện ra bí mật gì đó".
" Có bí mật gì?" Lưu Bưu lập tức phấn chấn tinh thần. Thằng nhãi này thích nhất là việc bóc trần bí mật của người khác. Lúc còn ở trường học, biết được càng nhiều bí mật thì càng có lắm trò vui.
Rất nhanh, Trương Dương bắt đầu chỉ huy đám hải tặc cẩn thận tìm tói từng tấc không gian trong tàu.
Đáng nói là đám hải tặc bây giờ đối với Trương Dương đã vô cùng phục tùng. Còn về phần trong lòng ai nghĩ gì thì cũng không biết, chỉ biết là hiện tại ít nhất cũng không ai dám làm trái ý cảu Trương Dương. Trận chiến vừa rồi, Trương Dương trong mắt bọn họ giống như là ma quỷ vậy.
Một kẻ mà đạn bắn không xi-nhê, lại bị hắn một quyền đấm chết, riêng cái này quá đủ để làm đám hải tặc khiếp vía.
Vì lẽ đó, đám hải tặc mặc nhiên đều nghĩ rằng Trương Dương cũng là đạn bắn không xi-nhê gì.
Tàu chở dầu tuy lớn, nhưng việc tìm kiếm chủ yếu lại diễn ra bên trong nên rất nhanh bọn hải tặc đều đi ra ngoài, không phát hiện gì đặc biệt cả.
"Không có gì!" Lưu Bưu cũng đi ra, vẻ mặt thất vọng.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Trương Dương nhìn thấy tàu chở dầu mạnh mẽ rẽ sóng trên biển, trầm tư suy nghĩ. Hắn tin tưởng vào cảm giác của chính mình, tàu này, tuyệt đối có vấn đề.
"Đem thuyền trưởng dẫn tới đây" Trương Dương nói với Kindness Bull, " Ừm, mang cả bản thiết kế tàu đến luôn!"