Trương Dương mở thấy thân thể của mình dường như đang bay bổng trên không trung, sau đó bỗng ngã xuống đất, cảm giác lạnh buốt thấu xương kéo tới.
Đột nhiên, một cỗ nhiệt lượng ấm áp chảy trên toàn thân, tuy nó rất nhỏ nhưng không khác nào ánh dương quang giữa đem đông giá rét khiến cho cả người Trương Dương trở lên thư thái, thanh thản, cảm giác vô cùng thoải mái. Tựa như việc ở trong trời đông giá rét được ngồi bên đống lửa.
Rất chậm rãi, dòng khí nóng kia bắt đầu từ từ chuyển động tới khắp tứ chi bách hải của Trương Dương. Tiên Đạo Mạn Mạn cường hãn vô bì ở trong cơ thể Trương Dương dường như đang theo bản năng vận chuyển, Trương Dương khẽ duỗi ra tứ chi
Một tiếng "loảng xoảng" vang lên.
Bất ngờ, Trương Dương đột nhiên ngẩng đầu mở to hai mắt. Trong nội tâm Trương Dương sát ý đang điên cuồng phát sinh, tại không trung dường như tứ chi hắn đầu bị xích sắt trói chặt lại, trên cánh tay có cảm giác dường như bị xé rách.
Đấy là một địa lao ẩm thấp, tại sao nói là địa lao? Chính bởi từ đó có thể nhìn thấy một tia sáng từ bên ngoài cửa chiếu vào, mà cánh cửa bằng sắt to lớn này lại cao đến hơn năm mét so với sàng bên trong, từng bậc thang làm bằng đá liên tiếp nhau nhìn rát trơn trượt âm u.
Rốt cục Trương Dương cũng đã thích nghi với hoàn cảnh hôn ám nơi này.
Địa lao này chưa được hai mươi mét vuông, không có lỗ thông gió nên vô cùng ẩm ướt, khe hở duy nhất chính là chỗ cửa sắt cao hơn năm mươi mét kia. Ngoại trừ các bậc thang bằng đá hắn còn nhìn thấy trên ba mặt tường khác còn có Lưu Bưu, A Trạch cùng một người khác, cả ba người tay chân đều bị khóa bằng xích sắt, hơi thở thoi thóp, tại cạnh người này còn có một cái bàn, trên đó có một chút thức ăn mốc meo.
"A Trạch A Trạch! Lưu Bưu!"
"A Trạch….!"
"Lưu Bưu…!"
Kêu đến vài phút nhưng A Trạch cùng Lưu Bưu cũng chỉ khẽ nhúc nhích một chút.
"Đây…đây là đâu…tại sao chúng ta lại ở đây?" Hơi thở của Lưu Bưu đứt quãng, mơ màng mở mắt hỏi.
"Chúng ta bị bắt" Đây là giọng nói của A Trạch, A Trạch vô cùng tỉnh táo, bình tĩnh vô cùng. Chỉ là Trương Dương nghe được trong giọng nói đó có kèm theo một tia hàn khí.
"Bị tóm? Ồ, còn tốt chán, còn sống là tốt rồi" Lưu Bưu nghe thấy bị bắt chứ không phải là bị chết thì thở dài một hơi, tựa hồ không hề lo lắng tới việc bị bắt. Hắn mạnh mẽ giãy dụa vài cái nhưng cũng không biết là do xích sắt này rất chắc hay là do Lưu Bưu vận công không tốt, nên không có cách nào thoát ra, khiến Lưu Bưu tức giận kêu to.
"Chi…chi…"
Ngân Mị ở dưới chân Trương Dương phát ra tiếng kêu yếu ớt. xem tại TruyenFull.com
Trương Dương cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng rất lo âu, vội vàng cúi đầu nhìn thấy Ngân Mị vốn tinh nghịch đáng yêu thế mà bây giờ lông trắng cũng ướt sũng, dính đầy bùn bẩn. Xem bộ dạng Ngân Mị dường như là rất yêu, thân thể bước đi không vững, lảo đảo gục dưới chân Trương Dương.
"Ngân Mị!" Trong cổ họng Trương Duơng phát ra một âm thanh khàn khàn, hắn cũng biết rõ ràng luồng nhiệt lưu trong lúc mơ mơ màng màng đó là năng lượng trong thân thể Ngân Mị, do hắn cùng Ngân Mị tâm ý tương thông lên tự nhiên sẽ biết ý nghĩ của Ngân Mị.
Ngân Mị dường như không nghe được tiếng kêu của Trương Dương, vẫn nằm yêu không nhúc nhích dưới nền đất lạnh như băng như cũ.
Ngân Mị!
Trương Dương cảm thấy cả người mình dường như muốn bốc cháy, thần công Tiên Đạo Mạn Mạn đang điên cuồng vận chuyển bên trong thân thể hắn, một dòng suối chảy khổng lồ nhanh chóng thành hình trong không trung, vô số năng lượng trong không gian bị chân khí của Trương Dương bắt lại.
Uy lực của trời đất vô cùng kinh người, Trương Dương bây giờ không có bất cứ cố kỵ gì, Tiên Đạo Mạn Mạn điên cuồng vận chuyển hấp thu năng lượng, không hề tiếc hết thảy đại giới mà hấp thu.
A Trạch cùng Lưu Bưu khiếp sợ vô cùng, lúc này cả người Trương Dương phát ra ánh sáng huỳnh sắc, mà năng lượng trong không khí phảng phất như biến thành thực thể, từ bên ngoài của sắt điên cuồng tràn vào làm nổi lên từng trận cuồng phong.
Nhưng tất cả cũng không có trực tiếp tiến vào thân thể Trương Dương mà là điên cuồng rót vào bên trong thân thể Ngân Mị.
Thân thể Ngân Mị bắt đầu xảy ra biến hóa, bộ lông ướt sũng bắt đầu trở lên khô ráo, thân thể mềm mại nhỏ bé lại nhẹ nhàng chuyển động. Trương Dương vừa vui mừng vừa pha chút sợ hãi chứng kiến Ngân Mị khẽ khẽ rung người, tất cả chất bẩn đều bị rũ đi sạch sẽ, lại bắt đầu tản mát ra quang mang màu bạc.
Chỉ trong nháy mắt, tiểu Ngân Mị như có một bộ lông mới, trông càng lanh lợi đáng yêu hơn.
"Chi Chi!"
Ngân Mị bất ngờ nhảy lên, sung sướng nhảy quanh người Trương Dương, cả người mơ hồ tạo thành tàn ảnh.
"Rắc rắc!" một tiếng. Hóa ra Ngân Mị đã đem xích sắt trên tay Trương Dương cắn đứt, tốc độ quả thực quá nhanh, sau khi cắn đứt hai sợi xích sắt mới phát ra một tiếng vang nhỏ.
"Bịch!" Trương Dương quá bất ngờ, không kịp đề phòng lên ngã thật mạnh xuống mặt đất.
"Chi..Chi…"Ngân Mị nhảy xuống đất, hướng đầu về phía Trương Dương mà kêu liên tiếp, rồi bỗng lóe lên, đã chạy ra khỏi cửa sắt.
"Ngân Mị…lưu lại Kindness Bull…"
Thân thể cứng ngắc, rồi lại bị xích sắt trói lại nên cổ tay cũng vì thế mà bị rách, màu tươi đầm đìa. Trương Dương co duỗi tứ chi, chậm dãi chuyển hóa năng lượng hội tụ còn lại đến tứ chi bách hải.
"Rắc rắc!"
"Rắc rắc!"
Trương Dương đem xích sắt trói trên người Lưu Bưu cùng A Trạch bẻ đứt. Công lực của hắn tuy có thể bẽ đứt xích sắt nhưng không thể cảm đoan có thể không làm A Trạch và Lưu Bưu bị thương, dù sao chỗ cổ tay cũng bị khóa chặt, hắn cũng không có hàm răng sắc bén như Ngan Mị để có thể cắn chuẩn xác. Biện pháp tốt nhất chính là dứt đứt xích sắt xuống sau đó sẽ đi tìm chìa khóa sau.
"Bùng…!"
Lưu Bưu sau khi xuống đất, một tay cầm xích sắt đập thật mạnh xuống dưới đất phát ra âm thanh chói tai, uy thế kinh người; mặt đất bị đập nứt ra một rãnh sâu khoảng hai cm, còn xuất hiện vô số vết nứt ngang dọc như mạng nhện.
"Fuck, dám đem ông mày nhốt ở đây, giết ra ngoài!" Lưu Bưu tức giận hét to như sấm nổ, hắn đã thực sự nổi trận lôi đình, hắn chưa từng chịu qua ủy khuất như thế.
"Không vội, nơi này còn có một người…chắc chắn là bị hải tặc bắt có..A…ông lão.."
Trương Dương nhìn tới người năm trên mặt đất, nhất thời vô cùng hoảng sợ. Đây..đây lại là lão sát thủ, nếu như không phải Trương Dương vô cùng quen thuộc lão đầu này thì tuyệt cũng không có cách nào nhận ra lão Lý. Thoạt nhìn ra rất bình thường nhưng trong lúc vô tình hay cố ý lão đầu này đều lộ ra khí chất không tầm thường khiến người ta không thể xem thường. Mà lão Lý hiện giờ hai mắt vô thân, mái tóc bạc toàn thân tán loạn, quần áo rách nát như ăn mày, mùi tỏa ra hôi thối khó chịu vô cùng.
Cậu…các cậu là ai? Ta không phải là sát thủ, cũng không ai thuê ta cả. Lão Lý lúc này thần chí đã có chút không được tỉnh táo, nói chuyện hữu khí vô lực.
Lão đầu, cháu là Trương Dương đây mà, là Trương Dương đây. Chúng cháu tới cứu bác! Trương Dương đột nhiên cảm thấy muốn khóc, hắn chụp lấy vai của lão mà lắc "
"Trương Dương đừng gạt ta, ta không biết ai là Trương Dương cả...khụ khụ khụ... " Lão đầu liếc mắt nhìn Trương Dương một cái rồi lại năm xuống.
Lão đầu, có nhận ra cháu không, cháu là Lưu Bưu! » Lưu Bưu kêu to, nhưng lão đầu cũng không buồn mở mắt.
Đừng hô, ông ấy cần tĩnh dưỡng!
Trương Dương nhẹ nhàng kéo lấy xích sắt cuốn trên người lão đầu, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể lão. Hắn rất rõ, lão đầu bây giờ đã là đèn cạn dầu, lúc này đã mơ hồ không phân biệt được cái gì.
Tâm tình của ba người rất nặng nề, không ngờ đến ở nơi này có thể gặp gỡ được người mà bọn họ muốn cứu, nhưng càng không ngờ tới lão đầu lại trở thành thế này. Đặc biệt là Trương Dương, hắn vĩnh viễn nhớ mãi một lão đầu mặc đồ thay cử chỉ đầy phong độ, bộ dạng đó và hình ảnh lão đầu bây giờ hoàn toàn tương phản.
Bước lên bậc thang, hai tay Lưu Bưu khẽ dùng sức, cửa sắt kia đã bị dỡ xuống.
Gã da đen gọi là Kindness Bull kia vì sao lại tỉnh lại trước so với chúng ta? A Trạch đột nhiên hỏi.
Rất bình thường, bởi vì hắn là người thường không có võ công, mà chúng ta tại đợt sóng biển đó lại chiếu cố cho hắn nên hắn cơ hồ không bị ảnh hưởng của sóng biển nhiều, mà so với chúng ta thì hắn quen thuộc về biển hơn rất nhiều. Mà đây là lần đầu tiên ba người chúng ta nhìn thấy biển rộng, không am hiểu thủy tính như hắn, hoàn toàn dưaj vào ưu thế võ công, cùng thể lực để sống sót
Còn tiểu Ngân Mị kia lúc ấy sao không cứu chúng ta? Lưu Bưu có chút khó hiểu.
Điều này cũng không có cách nào giải thích, có thể xảy ra rất nhiêu tình huống lúc đó, ví dụ như lúc đó có thể Ngân Mị đã bị hôn mê trên đường chúng ta bị bắt đến đây, Ngân Mị cho rằng nó không đủ khả năng giải cứu chúng ta lúc đó nên đành đào tẩu chờ sau khi chúng ta bị nhốt ở đây mới chạy tới cứu. Đương nhiên cũng chỉ là phỏng đoán của tôi ».
Đúng rồi, lúc nãy Ngân Mị đi đâu vậy? Lưu Bưu lên tiếng hỏi.
Chỉ biết nó đi ra ngoài thôi. Trương Dương nở một nụ cười đầy quỷ dị.
Ừm, chỉ biết là đi ra ngoài, tôi rất muốn biết mấy gã da đen kia đã đem đống dollar của tôi đi đâu. Lưu Bưu nhe răng cười.