Đã là hai giờ sáng, nhưng ZHI lại trong cơn dông bão.
Dòng người bắt đầu tập trung ở mấy tụ điểm giải trí phồn hoa. Những nơi này đều là thế lực bên ngoài tiến vào đoạt lấy sau khi Đao Ca không hỏi chuyện giang hồ.
Có thể dùng hai từ để hình dung ZHI lúc này.
Nhiệt huyết.
Lòng người hoảng sợ.
Khi một vài cơ quan chính quyền nhận được tin tức thì đã quá trễ, quá đột ngột, không hề có một dấu hiệu báo trước. Giống như thế lực ngầm ZHI như từ dưới đất bốc lên vậy.
Lực lượng cảnh sát không đủ.
Đây là vấn đề lớn nhất mà cảnh sát ZHI phải đối mặt. Bởi vì thời gian gấp gáp, hơn nữa lại đang là hai giờ sáng, triệu tập lực lượng đã không còn kịp.
Đương nhiên, cảnh sát hiển nhiên có biện pháp của mình. Lập tức rất nhiều cảnh sát gọi điện cho người đưa tin, hoặc là cho một ít lão Đại. Đối với một cảnh sát mà nói, quen biết một vài lão Đại ngầm là chuyện đương nhiên.
Bất cứ một cảnh sát nào phá án cũng cần một vài lão Đại giúp đỡ.
Đối với một cảnh sát, kẻ địch lớn nhất là cướp bóc, trộm vặt, hiếp dâm, tội phạm truy nã, buôn bán ma túy.
Một thành phố có thế lực ngầm ổn định là một mơ ước. Dù sao xã hội đen ổn định sẽ không có mưa máu gió tanh.
Xã hội đen chính thức là khinh thường làm mấy chuyện như cướp bóc vân vân. Nhưng chuyện mà đám xã hội đen không muốn làm nhất lại là điều làm cho dân chúng hoảng sợ nhất. Cho nên lực lượng cảnh sát chính là xử lý những vụ án liên quan đến an ninh xã hội.
Tóm lại, người như Đao Ca chỉ cần không làm cho dân chúng phẫn nộ, chính quyền sẽ mắt nhắm mắt mở. Dù sao thế lực xã hội đen luôn luôn sinh ra. Nếu như bắt Đao Ca sẽ gặp phải vô số Đao Ca. Như vậy càng ảnh hưởng đến trật tự xã hội.
Lão Đại thông minh đều là không ảnh hưởng đến đời sống người dân, không dùng súng, không dùng thuốc, chỉ cần chú ý mấy điểm đó. Nếu như không đắc tội nhân vật quan trọng trong chính phủ, vậy sẽ sống càng lâu, ngồi càng lâu.
Đương nhiên thế lực xã hội đen phát triển đến một trình độ nhất định sẽ có một cảm giác bành trướng, có cảm giác ông là trời, thậm chí còn không coi một ít người chính phủ vào mắt, hoành hành bá đạo. Những người như vậy đã đến lúc bị diệt.
Dù là cổ đại hay là hiện đại, chưa bao giờ nghe nói qua là đám côn đồ có thể chống đối chính trị. Mafia Ý, Yakuza Nhật Bản, Hồng Môn Đài Loan đều phải có quan hệ với chính phủ bọn họ.
Từ cổ chí kim, gần như tất cả bang phái đều phải quan hệ tốt với triều đình. Mà tiêu cục nằm giữa hắc bạch đạo càng phải được triều đình cho phép mới mở ra được.
Đao Ca không phải thằng ngu.
Dù cho Đao Ca có ngu, vào tù mấy lần cũng sẽ trở nên thông minh.
Cho nên Đao Ca vẫn sống rất tốt. Một ít ngành chức năng sau khi nghe được chuyện này là do Đao Ca làm, đều thở dài một hơi. Nếu như là Đao Ca, như vậy chuyện còn trong phạm vi khống chế. Mọi người đều biết Đao Ca làm việc rất có chừng mực.
Chính phủ sợ nhất là mấy tên côn đồ, học sinh ẩu đả, dễ có người chết.
Trên thực tế, Đao Ca làm việc rất có chừng mực. Ẩu đả hơn bốn mươi người mà không có ai chết, đây là đúng mực. Nếu như chết người, Đao Ca đã không là Đao Ca.
Đương nhiên, cảnh sát vẫn phải có sự chuẩn bị đề phòng tình huống xấu xảy ra, một ít lực lượng vũ trang được điều động đến các đầu nút giao thông quan trọng đợi lệnh. Các xe cấp cứu cũng được thông báo, các bác sĩ phẫu thuật cũng được đánh thức để chuẩn bị sẵn sàng.
Mao Vân Hoa rời đi, thân phận của hắn không thích hợp tham gia "Hoạt động" này.
Khi ba người Trương Dương đi theo Đao Ca chạy tới Lưu Kim Tuế Nguyệt, trước cánh cửa màu vàng rất lớn của Lưu Kim Tuế Nguyệt đã đỗ đầy xe và người, không phân rõ địch ta. Điều này làm cho Lưu Bưu rất lo lắng, cuộc loạn chiến khổng lồ này sợ nhất là chưa phân rõ địch ta mà đã diễn ra.
Lưu Bưu khi tham gia các cuộc ẩu đả ở thành phố C đã có vô số lần làm người nhà bị thương. Làm cho Lưu Bưu tức hộc máu mồm đó là có một lần mang theo mấy huynh đệ trong bang đi đánh nhau, có một thằng thấy người quen liền đi tới vỗ vai đối phương. Nhưng đâu ngờ rằng, đối phương bởi vì quá khẩn trương, nên không ngờ vung tay chém lại một đao, thằng huynh đệ đó thiếu chút nữa mất mạng, đến giờ trên bụng vẫn còn một vết sẹo ghê người.
Người mặc dù rất nhiều nhưng lại rất yên tĩnh, bọn họ đứng túm năm tụm ba, nước sông không phạm nước giếng. Một ít vũ khí đánh nhau được đặt trên đường, có chỗ đặt ở bãi cỏ, có cái cầm trong tay, ánh đao sắc bén phản chiếu ánh đèn làm người ta sợ hãi.
Tâm trạng mặc dù rất kích động, khẩn trương, nhưng đều bị sự kích động che khuất. Dù sao chuyện Đao Ca xuống núi là một chuyện rất đáng ăn mừng.
"Đao Ca".
"Đao Ca". Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Đao Ca từ từ tiến vào, mấy tên anh chị thấy thế vội vàng đi tới chào. Mọi người đều rất hưng phấn. Đao Ca đối với bọn họ mà nói là rất quan trọng. Đao Ca ngã, bọn họ mất đi nhiều thứ. Mà Đao Ca đứng lên sẽ có rất nhiều chuyện không ngừng giao cho bọn họ. Ví dụ như bảo kê, cho vay nặng lãi, thuốc phiện... những điều đó có thể cung cấp cơ hội rất lớn cho bọn họ. Trên thực tế, những việc đó chính phủ cũng để mặc, không quan tâm đến.
"Cởi áo" Đao Ca hét lên một tiếng, nhịn đau cởi chiếc áo lót dính đầy máu ra, lộ ra cơ thể rắn chắc.
"Cởi áo".
"Cởi áo".
Một loạt tiếng hét vang lên, lập tức hơn trăm người trước cửa lập tức cởi áo ra. Điều này làm cho Lưu Bưu yên tâm hơn rất nhiều, thì ra nơi này đều là huynh đệ của Đao Ca.
Khi tất cả mọi người đều cởi áo ra, sự nam tính của bọn họ càng phát ra mạnh mẽ.
Nhiều người tạo ra áp lực không quá lớn, nhưng cùng một trang phục lại cho người ta cảm giác khác. Một trăm người bình thường và một trăm người ăn mặc giống nhau, sẽ mang lại cảm giác hoàn toàn khác nhau. Khi đám người này cởi áo ra, đám người đang tán mạn đột nhiên sinh một cỗ khí thế cường đại. Khí thế này làm cho người ta có một áp lực tâm lý rất lớn. Đây là hiệu quả thị giác từ sự thống nhất, sau đó đánh vào tâm lý.
Đúng lúc này, có một đám khách hoảng hốt chạy ra khỏi Lưu Kim Tuế Nguyệt, có mấy người lớn mật chạy ra xa xa rồi ngồi bệt xuống đất mà xem náo nhiệt.
Khoảng mười phút sau, ngoài cửa trở nên im ắng, ngay cả mấy người bán hàng rong xung quanh cũng không thấy đâu hết.
Bây giờ là lúc Đao Ca ra mặt.
Đao Ca cởi trần thân trên đi về phía cửa Lưu Kim Tuế Nguyệt, một mình đi về phía trước. Ba người Trương Dương cũng cởi áo ra đi sát theo sau Đao Ca.
Từ từ đám người đi theo phía sau Đao Ca, thân trên để trần dưới ánh đèn phản chiếu ra quang mang dịu nhẹ, nhưng không khí lại rất áp lực, trong tay bọn họ đều cầm hung khí càng tăng thêm áp lực trong lòng.
Ở phòng khách tầng hai Lưu Kim Tuế Nguyệt, có một chiếc thang cuốn rất lớn.
Dòng người như một con rồng uốn lượn di động lên cầu thang, giống như không lực lượng nào có thể ngăn cản con rồng này.
"Đao Ca, Đao Ca tới".
Đao Ca vừa lên tầng, ngay lập tức một người mặc âu phục màu đen giống như quản lý đi tới, vẻ mặt nịnh nọt, theo sau hắn là mấy nhân viên phục vụ, trên tay đều cầm mấy điếu thuốc lá đắt tiền, gặp người liền mời một điếu. Đáng tiếc đám xã hội đen này mặt mày lạnh lùng, không nhận lấy.
"Ha ha, mày còn biết tao sao?" Đao Ca cầm lấy điếu thuốc mà quản lý đưa cho. Giám đốc lập tức châm giúp hắn.
"Biết biết. Em sao lại không nhận ra Đao Ca danh tiếng lẫy lừng chứ. Hắc hắc, ông chủ em nói hôm nào mời Đao Ca uống trà, hy vọng Đao Ca".
"Không việc gì phải hôm khác, nếu như ông chủ mày hôm nay rảnh, cứ lại đây. Nếu không rảnh, sau này cũng không cần phải uống" Đao Ca thoải mái hút một hơi, giống như khói có thể giảm đau vậy.
"Ông chủ em cũng xã hội đen..." Một tia tức giận chợt lóe rồi biến mất trong mắt quản lý, cười gượng nói.
"Làm xã hội đen có gì là hay? Mẹ kiếp có phải là làm xã hội đen là có thể ăn cả Trung Quốc? Tao hỏi mày, nơi này có ai không phải côn đồ? Bọn họ đến đây tiêu phí thời gian có phải là không cần tiền, mày nói đi!"
Lưu Bưu nhanh mắt lập tức phát hiện ra vẻ tức giận của tên quản lý, không khỏi tức giận, bàn tay to túm lấy ngực quản lý, nhấc bổng người cao ngang hắn, nặng hơn chín mươi cân lên không trung, hai chân cách mặt đất, giống như một đứa trẻ đang đạp lung tung vậy. Nhưng tay Lưu Bưu như gọng kìm, dù hắn giãy dụa thế nào cũng vô ích.