"Là tôi, là tôi...."
Trương Dương nghe được giọng nói tang thương của Tiểu hòa thượng, hắn gần như có thể tưởng tượng được đó là khuôn mặt đẫm lệ.
"Tôi gọi ông sao không được?" Trương Dương hỏi.
"Nếu như không phải vừa nãy cậu quấy rối làm cho truyen360.com hỗn loạn, tiểu nạp bây giờ cũng không thể nào ra được, ô ô..." Tiểu hòa thượng đáng thương nói.
"... Quấy rối... xảy ra chuyện gì?"
"Trước đó không lâu, trên truyen360.com đột nhiên xuất hiện một trình tự cường đại. Lúc bắt đầu, trình tự này còn có tính mạng, nhưng nó cắn nuốt tất cả các trí tuệ sơ cấp mà tôi bố trí trên truyen360.com. Bây giờ nó có tính mạng và trí tuệ của con người"
"Lão hòa thượng?"
"Ừ ừ, chính là nó, chính là nó. Nó muốn giết ta. Nó cường đại hơn ta. Ta bây giờ căn bản không có cách nào tiến vào thế giới truyen360.com, chỉ có thể ẩn núp bên trong một số khu vực hạn chế không dám ra ngoài. Nó gần như đã bố trí giám sát khắp truyen360.com, những thứ này chủ yếu giám sát tính mệnh trí tuệ của ta. Mặc dù ta không sợ trí tuệ sơ cấp nhưng trí tuệ đó chỉ cần biến mất một cái, lập tức sẽ truyền đến lão hòa thượng và truy lùng được vị trí của ta"
"Nói cách khác, ông đã bị hạn chế, không thể tự do hoạt động?"
"Đúng đúng, tiểu nạp bây giờ không khác gì ngồi tù. Vừa nãy nếu không phải cậu giết vào truyen360.com, cắn nuốt trí tuệ sơ cấp, tiểu nạp cũng không có cách gọi điện cho cậu... hu hu…"
"Có biện pháp nào không?" "Có có, cậu bây giờ lập tức mở thông đạo của dị không gian ra"
"Không được" Trương Dương quả quyết từ chối.
"Vì sao?" Tiểu hòa thượng nói.
"Không có lý do" Trương Dương đã sớm nghi ngờ Tiểu hòa thượng có ý đồ khác nên sẽ không đáp ứng.
"Còn có một biện pháp" Tiểu hòa thượng hình như rất sợ các cuộc truy sát gần đây, nghe lời Trương Dương nói như chim sợ cành cong.
"Ừ?"
"Tại thành phố C, có tập đoàn Bạch Vân, biết không?"
"Ừ, biết, một công ty đất đai nổi tiếng toàn Trung Quốc"
"Đúng đúng, trụ sở chính của Bạch Vân trước kia là ở thành phố C. Bên trong có một mật thất, ừ, là tầng ba dưới đất. Nơi đó có một chiếc đĩa quang, cái đĩa đó màu xanh, để trong một két sắt, niêm phong là mồng một tháng một mười bảy năm trước. Cậu lấy xong thì vào truyen360.com, hỗ trợ cắn nuốt tất cả trí tuệ giám sát, sau đó tiểu nạp sẽ nói cho cậu biết nên làm như thế nào"
"Đĩa quang màu xanh biếc... tại sao ông không để người khác làm?" Trương Dương nghi hoặc nói.
"Lão Đại, tiểu nạp nói cho bọn họ cũng không có biện pháp. Bọn họ không thể dọn sạch hệ thống giám sát trên truyen360.com, tiểu nạp cũng không dám chạy ra"
"Ừ, được, tôi giúp ông lấy được đĩa quang đó. Chẳng qua ông phải giúp tôi một chuyện"
"Chuyện gì?" Tiểu hòa thượng sửng sốt.
"Tôi muốn võ công bí tịch cùng với địa điểm của tất cả cổ tịch mà ông biết, sao?"
"Lão Đại, cậu không phải đã học được Tiên Đạo Mạn Mạn sao. Còn cần võ công bí tịch gì nữa? Trên thế giới này, võ công lợi hại nhất chính là Tiên Đạo Mạn Mạn. Cậu không phải là lãng phí thời gian sao?" Tiểu hòa thượng kinh ngạc nói.
"Không cần ông quản, có đồng ý hay không?"
"Được được, chẳng qua cậu phải lấy đĩa quang đó đến đây tôi mới có thể làm được. Tôi bây giờ không thể nào lấy tài liệu được"
"Được, cứ như vậy đi. Đúng, chiếc đĩa quang màu xanh đó, tôi tìm ai để lấy?" Trương Dương hỏi.
"Cậu tìm... a... tiểu...." Điện thoại đột nhiên cắt ngang.
"Này, này, Tiểu hòa thượng"
"Tiểu hòa thượng" Hiển nhiên, lão hòa thượng lại giết về. Có lẽ là tiểu hòa thượng bố trí một vài hệ thống giám sát phát hiện lão hòa thượng truy sát, nên căn bản chưa kịp nói gì đã trốn thoát.
Có thể thấy Tiểu hòa thượng sợ lão hòa thượng đến mức vô cùng sợ hãi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Trương Dương thở dài một tiếng, chuyện thực ra rất đơn giản, rất rõ ràng. Lão hòa thượng là một trí tuệ xuất hiện không phải ngẫu nhiên. Mà đó là do đại hán áo giáp vàng đưa lên truyen360.com. Lão hòa thượng không hề né tránh nhắc đến bệ hạ nào đó. Bệ hạ đó chính là đại hán áo giáp vàng.
Đột nhiên, Trương Dương cả kinh.
Vì sao trí tuệ kia lại biết hắn?
Vì sao bệ hạ muốn tìm hắn? Chẳng lẽ đại hán kia đã biết đến sự tồn tại của hắn?
Đại hán đó tìm hắn với mục đích gì?
Trương Dương lạnh hết cả sống lưng. Dù như thế nào, đại hán áo giáp vàng tìm hắn cũng không phải chuyện tốt. Nghĩ đến một cao thủ trên trái đất có thể đấu với người đàn ông tóc dài kia, Trương Dương sợ hãi.
Hiển nhiên, đại hán đó cũng không muốn ẩn cư sống trên trái đất, mà muốn lập đại nghiệp. Nếu không hắn cũng sẽ không thả một trí tuệ lên mạng.
Hắn muốn làm gì?
"Cốc cốc..." Đang khi Trương Dương suy nghĩ xem mục đích của đối phương, cửa vang lên tiếng gõ.
"Trương Dương, ăn sáng thôi. Mẹ chứ, Dương ca luyện công lợi hại thật. Cái ghế nát, máy tính vỡ vụn, thảm trải sàn hỏng. Thảm trải sàn này hơn vạn đó" Lưu Bưu vừa đi vào đã thấy một đống hỗn độn trên đất.
"Khụ khụ... đi thôi... ăn bữa sáng thôi... bố mẹ tao đang làm gì?"
Trương Dương cười xấu hổ, đẩy Lưu Bưu ra khỏi phòng. Thấy A Trạch và Tiểu Lý Tử cũng ở đây, nhưng không thấy bố mẹ và Tiêu Di Nhiên, cũng không thấy Đỗ Tuyết và Mạch Phi.
"Bọn họ sáng sớm đã đi rồi, nói Hoàng Cảnh có cuộc họp rất quan trọng để bàn việc gấp. Mà hai bác với Tiêu Di Nhiên cũng tham gia" Lưu Bưu giải thích.
"Ừ"
Trương Dương gật đầu, hắn hiểu rõ hành động của bó mẹ. Bố mẹ trong miệng nói mặc dù không đi làm để hưởng phúc, nhưng thực sự bọn họ không thể không đi làm.
"Chúng ta về nhà thôi. Sau khi ăn xong liền lên đường" Trương Dương đi trước nói.
"Hả... không phải nói ở lại chơi mấy ngày sao?" Lưu Bưu há hốc mồm nói.
"Không có thời gian, có một chuyện rất quan trọng cần xử lý, lát nữa tìm một phòng họp, chúng ta cẩn thận bàn bạc"
Lúc ăn sáng, Trương Dương ngậm miệng không nói. Hắn đang tính một vài kế hoạch. Trên thực tế Trương Dương là người coi trọng kế hoạch. Bắt đầu từ khi rời khỏi thành phố ZHI, Trương Dương đã có một kế hoạch, dần dần hắn đang từng bước thực hiện. Đầu tiên là thành lập căn cứ của mình, bồi dưỡng thế lực của mình.
Trương Dương hiểu rõ, một căn cứ nhỏ không tính gì. Nhưng nếu lợi dụng tốt có thể bồi dưỡng vô số nhân tài cho mình. Từ trước đến nay Trương Dương cũng không cho rằng khó kiếm tiền, cho dù không kiếm được khoản lớn ở Somali, Trương Dương cũng có thể dễ dàng kiếm được tiền. Năng lực tính toán siêu cấp của hắn có thể giúp hắn theo dõi hướng đi của cổ phiếu, có thể quét ngang sòng bạc khắp nơi trên thế giới. Lại có vũ lực cường giả ủng hộ, muốn kiếm được tiền rất dễ.
Kiếm được khoản lớn ở Somali đã rút ngắn thủ đoạn kiếm tiền của hắn. Đối với Trương Dương mà nói, hắn cần chính là nhân tài. Một A Trạch, một Lưu Bưu không thể đủ.
Khi mọi người ngồi trong một phòng họp nhỏ ở khách sạn, mọi người trở nên nghiêm túc. Cho dù Lưu Bưu cũng trở nên nghiêm túc. Bọn họ hiểu rõ, bọn họ chỉ có bốn người, căn bản không cần phòng họp. Bây giờ Trương Dương yêu cầu phòng họp chỉ có một nguyên nhân, đó sẽ là chuyện rất quan trọng.
Đúng vậy, chuyện rất quan trọng.
Trương Dương ngồi trên ghế nhìn chén trà, hắn trầm ngâm hơn mười phút, trong phòng rất áp lực.
Rốt cuộc, Trương Dương đã mở miệng.
"Tao nghĩ, mỗi một người đều có bí mật của riêng mình. Mà hôm nay tao muốn nói cho mọi người một bí mật. Bí mật này liên quan đến cả loài người. Mặc dù tao chưa bao giờ coi mình là Đấng cứu thế. Nhưng chúng ta là thành viên của xã hội loài người, cho nên trách nhiệm này do chúng ta gánh. Không có lý do gì mà rơi xuống người chúng ta. Nếu như muốn tìm lý do, vậy lý do chỉ có một..."
"Lý do gì?" Tiểu Lý Tử không nhịn được hỏi.
"Chúng ta đã biết" Trương Dương nói ra từng chữ.
"Chúng ta đã biết?"
"Đúng, tao biết, bọn mày lập tức sẽ biết"
"Nói đi, tao thích nhất là nghe bí mật riêng tư, có phải là võ công bí tịch không?" Tiểu Lý Tử hưng phấn nói.
"Võ công của tao là Tiên Đạo Mạn Mạn. Tất cả mọi người đều biết, công phu này có thể hấp thu năng lượng thiên địa. Chẳng qua võ công này có một công năng lớn nhất mà bọn mày không biết" Trương Dương dừng một chút.
"Công năng gì?" Ba người đồng thanh hỏi.
"Có thể mở không gian thông đạo. Có lẽ bọn mày không biết không gian thông đạo. Trên thực tế tao cũng không rõ... ha ha chẳng qua tao đoán bên ngoài không gian chúng ta còn có vũ trụ, hoặc là không gian bình hành, hoặc là ở vũ trụ xa xôi mà nền văn minh khoa học kỹ thuật của loài người không thể đạt đến. Nhưng nếu như mở ra không gian thông đạo tương tự hắc động, dù là không gian bình hành hay là dị không gian, hoặc rời khỏi vũ trụ này, tất cả đều gần trong gang tấc..."
"Hả... nói cách khác, mày nắm giữ cánh cửa vũ trụ, có thể tự do ra vào dị không gian?" Lưu Bưu đột nhiên đứng lên, rất kích động. Thằng nhãi này xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá rồi.
"Khụ khụ... không phải như mày tưởng tượng đâu. Tao chỉ có thể mở thông đạo. Trên thực tế tao cũng không thể tùy ý xuyên qua mọi nơi trong vũ trụ. Ngoài ra cũng không phải là cánh cửa vũ trụ gì gì mà mày nói. Tao chỉ mở ra một không gian thông đạo với trái đất mà thôi. Nếu như không có kỹ thuật vũ trụ tiên tiến, cả đời này tao cũng không thể rời khỏi trái đất. Nhiều nhất chỉ có thể dùng thần niệm quan sát, phạm vi cũng không quá lớn. Tinh vực đó rất rộng lớn, có thể gấp mấy chục lần dải ngân hà..."
"Ai, tao còn tưởng rằng mày nắm giữ biện pháp xuyên qua dị không gian. Tao đang chuẩn bị đi dị không gian tán gái" Lưu Bưu cúi đầu, ủ rũ ngồi xuống. Nếu không thể đi ra, hắn cũng không còn hứng thú với dị không gian. Nếu như muốn hiểu chuyện về dị không gian, căn bản không cần hỏi Trương Dương, có vô số tiểu thuyết YY trên mạng mà.
"Có gì phiền phức à?" Vẫn là A Trạch tỉnh táo, lập tức đoán ra mục đích của Trương Dương khi nói những lời này.
"Tất nhiên, có phiền phức"
Giọng Trương Dương có chút nặng nề.
"Hành tinh khác xâm lược trái đất?" Lưu Bưu hoảng sợ, một lần nữa đứng lên.
"...." Trương Dương không nói gì. Lưu Bưu, không ai có thể nói gì được.
"Lưu Bưu, im chút đi, nghe Trương Dương nói" A Trạch lạnh lùng nói.
"Ồ, tao sợ mà. Tao sợ nhất là mấy thứ dị dạng như bạch tuộc" Lưu Bưu bực mình ngồi xuống.
"Lần đầu tiên tao mở không gian thông đạo chỉ là ngẫu nhiêu. Năng lượng trong dị không gian không hề bị ô nhiễm, rất sạch. Cho nên sau đó tao đã đi mấy lần, nhưng lại gặp một hồi tinh tế chiến tranh kéo dài. Trận chiến đó rất lớn, có mấy ngàn vạn chiến hạm vũ trụ.... mẫu thuyền dài hàng chục Km cũng có..."
Hàng ngàn vạn chiến hạm vũ trụ.
Mẫu thuyền dài mấy chục Km.
Mọi người nghe Trương Dương kể sơ qua mọi chuyện, tất cả đều kinh hãi. Khi Trương Dương nói đại hán áo giáp vàng và người đàn ông tóc dài phất tay là hủy diệt được chiến hạm, mọi người đều thừ ra.
Điều này đã nằm ngoài phạm vi tưởng tượng của bọn họ.
Mọi người không thể tưởng tượng được cuộc chiến tranh giữa hàng ngàn vạn chiến hạm đồ sộ như thế nào, càng không thể tưởng tượng được có mẫu thuyền dài hàng chục Km, những thứ này khổng lồ như thế nào. Thị giác bị đánh sâu vào cường đại như thế nào.
Thời gian từ từ trôi qua, Trương Dương nói ra những gì mình chứng kiến, cuối cùng nói ra đại hán áo giáp vàng.
"Chiến tranh không lâu trước kia đã kết thúc. Đại hán áo giáp vàng thất bại, hàng trăm vạn chiến hạm bị hủy diệt. Chẳng qua đại hán áo giáp vàng thừa lúc tao mở thông đạo ra liền chạy trốn tới trái đất..."
"!" Tiểu Lý Tử ngã xuống mặt đất.
"Cái gì, đại hán áo giáp vàng đã đến trái đất?"
Ba người đồng thanh hỏi. Ngay cả A Trạch cũng sợ hãi. Phải biết rằng, từ trong miệng Trương Dương, ba người đã biết sự lợi hại của đại hán áo giáp vàng. Bây giờ nghe được tin tức người này đã đến trái đất, có ai là không sợ chứ.
Là người sẽ sợ.
Là người sẽ sợ.
Điều khác nhau duy nhất đó là cách sợ hãi của mọi người khác nhau. Có người dùng ngôn ngữ thể hiện sự sợ hãi trong lòng, có người dùng động tác thể hiện. Người tâm chí kiên định cũng chỉ khống chế tư tưởng, làm cho vẻ mặt mình không sợ hãi.
"Đúng thế. Đã đến trái đất, hơn nữa hắn đã bắt đầu hành động" Trương Dương từ từ nói.
"Hắn làm gì?" Tiểu Lý Tử cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc. Tiểu Lý Tử mặc dù chưa hiểu nhiều về thế giới, nhưng võ thuật của hắn bắt nguồn từ đạo gia, có bản năng trảm yêu trừ ma. Bây giờ ở trong lòng hắn, đại hán áo giáp vàng được coi là yêu nghiệt, chắc chắn phải diệt trừ.
"Hắn thả một trí tuệ vào truyen360.com, mục đích cụ thể tao không biết" Trương Dương nói.
"Vậy.... vậy... làm sao bây giờ?" Lưu Bưu vội vàng nói.
"Tạm thời chúng ta đang ở thế bị động. Trí tuệ trên truyen360.com, chúng ta không có cách nào bắt nó, trừ chúng ta thuyết phục hơn hai trăm quốc gia trên thế giới không dùng máy tính, làm cho nhân loại trở về thời kỳ đồ đá. Hiển nhiên trí tuệ cũng không còn khả năng sinh tần, cũng không làm gì được chúng ta"
Ba người há hốc mồm, nhìn nhau. Hiển nhiên biện pháp mà Trương Dương nói là không thể. Xã hội loài người bây giờ không thể không phụ thuộc vào máy tính.
"Ha ha, chỉ nói một chút thôi, còn có một biện pháp. Tao cũng quen một trí tuệ, đây là trí tuệ của trái đất. Chẳng qua hắn có vẻ không đấu lại trí tuệ dị không gian, bị truy sát nên đã lẩn trốn đến một góc nào đó không ai biết. Ồ, đúng, Lưu Bưu, thằng bạn của mày gần đây hình như rất ít xuất hiện?"
"Ừ... hả... sao mày biết?" Lưu Bưu đầu tiên là trả lời, rồi há hốc mồm nhìn Trương Dương.
"Thực ra, hắn chính là một trí tuệ, hắn không phải người"
"Ha ha... tao... tao... tao... đánh cờ với một trí tuệ?" Lưu Bưu lắp bắp nói. "Đúng vậy" Trương Dương gật đầu.
"Ô ô... mẹ nó, bảo sao tao suốt ngày thua. Ô ô... trí tuệ, không đúng, tao nhớ mình thắng vài ván mà?" Lưu Bưu nghi hoặc nói.
"Hắn mỗi lần thấy mày có việc, hoặc sợ ảnh hưởng đến sĩ khí của mày liền cho mày thắng một hai lần. Mày đã lần nào thắng hắn ba ván liên tiếp chưa?"
"... Không có" Lưu Bưu như quả cầu xì hơi.
"Ha ha, võ công của mày đều do hắn thông qua qua tài liệu trên truyen360.com, phân tích mười triệu phép tính trên giây mà tìm ra phương pháp tập luyện tốt nhất"
"***, thế giới này là gì chứ, máy vi tính mà biết võ công" Lưu Bưu vỗ mạnh bàn, nói: "*** lần sau gặp sẽ cho hắn đẹp mắt. Hắn nếu như không liên tục thua tao trăm ván, tao thề sẽ không chơi với hắn nữa" truyện được lấy tại TruyenFull.com
Mọi người nhìn nhau, người uy hiếp người thường thấy. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người uy hiếp trí tuệ máy tính.
Chẳng qua Lưu Bưu làm như vậy khiến cho không khí thoải mái đi nhiều, không còn sự nặng nề như ban đầu.
"Được rồi, nói chơi thế thôi. Bây giờ có ba chuyện phải làm, trên thực tế chỉ có hai việc" Trương Dương nhìn Lưu Bưu đang nghiến răng nghiến lợi, cười nói.
"Gì mà hai việc, ba việc?" Đầu óc Tiểu Lý Tử mặc dù phát triển, nhưng không thích động não.
"Thứ nhất, chúng ta phải ngăn cản người đàn ông tóc dài kia mở không gian thông đạo. Nhưng điều này không phải chúng ta có thể làm được. Nếu như tao tùy tiện mở không gian thông đạo ra, rất có thể làm cho hắn thừa cơ tiến vào. Cho nên chuyện này mặc dù quan trọng nhất nhưng lại không quan trọng, chỉ có thể để mặc cho nó phát triển. Nếu như quả thật người đó đánh tới không gian trái đất, tao nghĩ chúng ta cố gắng như thế nào cũng uổng công. Kết luận, việc đầu tiên quan trọng nhất lại không tồn tại. Thứ hai, chúng ta phải làm rõ mục đích của đại hán áo giáp vàng, sau đó mới có quyết định. Đại hán áo giáp vàng mặc dù có võ công vô địch nhưng hắn chỉ có một người. Kiến nhiều cắn chết voi. Đến lúc đó chúng ta sẽ kêu gọi cao thủ giúp đỡ. Đây là chuyện sau này. Việc cần thiết là xem hắn có mục đích gì. Nếu hắn chỉ đi qua đường, hoặc là chỉ muốn có thế lực vừa phải thì chúng ta không cần lo lắng, để mặc hắn. Việc thứ ba, mặc dù xếp thứ ba, nhưng lại là quan trọng nhất. Đó chính là trí tuệ dị không gian kia. Nếu như để mặc cho nó phát triển, cả loài người sẽ rơi vào tai nạn. Hơn nữa trí tuệ trái đất cũng bị nó ép đến chết"
"Nhưng chúng ta không phải hacker. Mà tao nghĩ hacker cũng không làm gì được nó. Chúng ta có thể làm gì bây giờ. Chúng ta không thể thấy nó, không sờ được nó, muốn giết nó cũng không được" Lưu Bưu có chút lo lắng. Hắn đánh cờ với Tiểu hòa thượng trong thời gian rất dài, có tình hữu nghị tốt đẹp. Bây giờ Tiểu hòa thượng bị giam cầm, hắn rất lo lắng.
"Chúng ta không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào chính Tiểu hòa thượng. Ở thành phố C, có một cái đĩa quang, có lẽ là cái đĩa quang làm cho Tiểu hòa thượng cường đại. Chỉ cần Tiểu hòa thượng chiếm được cái đĩa quang này, gần như có thể đối kháng với trí tuệ dị không gian. Đây là nguyên nhân chúng ta cần phải đến thành phố C ngay lập tức"
"Vậy, đi thôi..." Lưu Bưu đứng lên, hắn lúc này rất khẩn trương.
"Đợi đã, còn có một việc rất quan trọng, quan hệ đến sự phát triển của chúng ta trong tương lai, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu tao mở cuộc họp này" Trương Dương đứng lên, hai tay chống lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc