Trương Dương không khỏi thở dài một tiếng, hắn đã có thể khẳng định, nữ nhân này do tên kim giáp đại hán kia phái tới.
"Đi ra ngoài!" Lâm Tuyết Di ra lệnh.
"Chủ tịch!" Một người có vẻ là đội trưởng lên tiếng.
"Đi ra ngoài!" Lâm Tuyết Di lạnh giọng nhắc lại, vô cùng có quyền uy, cao cao tại thượng.
"Rõ!"
Đám vệ sỹ lui dần ra ngoài, ánh mắt sắc bén biến mất dần phía ngoài cửa.
Cửa từ từ được khép lại.
Không khí căng thẳng trong phòng cũng theo đó biến mất. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Đây quả là một phụ nữ có tố chất tâm lý không tồi, ở hoàn cảnh hỗn loạn như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh như thế, tuyệt đối không phải một người bình thường có thể làm được.
Dĩ nhiên Trương Dương cũng cảm giác được người phụ nữ này vừa rồi cũng bị hoảng sợ, cho dù hiện tại nàng đã khôi phục lại sự trấn tĩnh, nhưng trên mặt vẫn thoáng thấy một ít tái nhợt. Rõ ràng, trận đánh nhau không báo trước vừa rồi đã tác động mạnh đến tâm lý của nàng.
Người này khí chất vô cùng tao nhã, ngay cả là lúc pha cà phê cũng khiến người ta cảm thấy bình tĩnh theo. Sau khi pha cà phê cho Trương Dương xong, nàng lại ngồi xuống vị trí cũ của nàng: Phía sau cái bàn làm việc lớn.
"Cám ơn!" Trương Dương gật đầu, tay khẽ vung lên. Thủy tinh trên mặt đất dường như bị một lực lượng vô hình càn quét vào góc tường. Lập tức căn phòng làm việc đang có vẻ hỗn độn lại khôi phục lại sự gọn gàng sạch sẽ như trước. Nếu không có cái lỗ thủng đen ngòm chỗ cửa sổ, có lẽ giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
"Tiểu hòa thượng bảo cậu tìm tôi?" Người phụ nữ này cũng không bị kinh ngạc bởi võ công của Trương Dương, thản nhiên nói.
"Không phải!" Trương Dương lắc lắc đầu, Trên thực tế. Tiểu hòa thượng căn bản không nói cho hắn biết cụ thể phải tìm ai.
"Vậy cậu tìm tôi làm gì?" Lâm Tuyết Di dùng ánh mắt trong suốt nhìn Trương Dương.
"Đĩa quang!"
"Xem ra, là cậu." Lâm Tuyết Di thản nhiên cười.
"Vì sao lại khẳng định là tôi?"
"Bởi vì người phụ nữ kia căn bản không biết ả cần tới lấy cái gì!" Lâm Tuyết Di cười giảo hoạt.
"Không rõ?" Trương Dương nghi hoặc nói.
"Ha ha, rất đơn giản. Tôi cũng không biết cậu đến đây lấy cái gì." Lâm Tuyết Di che miệng cười nói.
Ra vậy, Trương Dương chợt hiểu.
Tiểu hòa thượng quả là gian manh, đã dùng quỷ kế. Hắn bảo Trương Dương đến lấy đĩa quang, nhưng lại không nói cho Lâm Tuyết Di chuyện cái đĩa. Hắn chỉ nói cho nàng là có người muốn đến lấy một vật.
Đại hòa thượng dù sau khi chặn được tin tức này, kể cả hắn có thể khống chế toàn bộ thế giới truyen360.com và máy tính thì cũng không có cách nào đoán ra ý của Tiểu hòa thượng.
Biện pháp duy nhất Đại hòa thượng có thể làm là phái người đến thử lừa dối để lấy đồ. Vấn đề là Lâm Tuyết Di căn bản không biết đối phương muốn lấy cái gì, rõ ràng là rất dễ lộ ra sơ hở, hơn nữa cũng không có cách nào đáp ứng được.[COLOR=#DFEBFA]
Đột nhiên Trương Dương hiểu ra nữ nhân kia vì sao không dùng vũ lực để cướp cái đĩa. Vì thực tế căn bản cô ả cũng chả biết mình phải cướp cái gì, do đó đánh nhau với Trương Dương có vẻ vô nghĩa.
Hơn nữa cho dù ả có bắt cóc Lâm Tuyết Di cũng vô ích, ả không biết rõ mục tiêu cần cướp là gì.
Tiểu hòa thượng quả nhiên thông minh, không hổ là trí tuệ lập trình số một của nhân loại. Làm vậy không những vừa đảm bảo an toàn cho cái đĩa quang, mà còn đảm bảo sự an toàn cho Lâm Tuyết Di.
"Tôi còn hỏi một vấn đề đơn giản. Chỉ cần cậu trả lời chính xác, tôi sẽ lập tức giao cho cậu vật cậu cần" Lâm Tuyết Di nói.
"Ưm, cô cứ nói!" Trương Dương gật đầu.
"Đĩa quang đó màu gì?" Lâm Tuyết Di dùng đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào mắt của Trương Dương, không bỏ sót bất cứ biến hóa nhỏ nào của hắn.
"Màu xanh lục, chính xác mà nói là màu mặc lục!"
"Chính xác. Tôi còn có thể hỏi cậu một chuyện không? Đương nhiên vấn đề này cậu có thể không cần trả lời. Nếu Tiểu hòa thượng đã nhờ cậu đến tìm tôi, dù cậu trả lời hay không tôi đều vẫn giao đĩa quang cho cậu"
"Cô cứ hỏi, chỉ cần trả lời được tôi sẽ không ngại!"
"Tôi giao đĩa quang cho cậu, cậu có thể đảm bảo an toàn cho cái đĩa chứ?"
"Có thể!" Trương Dương không chút do dự trả lời, Trên thực tế, đây không phải là một vấn đề, mà là sự tự tin.
"Tốt! Đi theo tôi!"
Lâm Tuyết Di hài lòng nở một nụ cười, sau đó đứng lên đi ra phía ngoài cửa.
Cánh cửa mở ra, bên ngoài đứng đầy vệ sỹ. Có ít nhất hơn 50 người súng ống lăm lăm, trận địa sẵn sàng đón địch. Thấy Lâm Tuyết Di bình yên đi ra ngoài cửa, cả đám vệ sỹ lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Tuyết Di vẫy tay ý bảo đám vệ sỹ lui về, còn nàng dẫn Trương Dương đi đến một cánh cửa phòng.
Lâm Tuyết Di nhập vào đó hơn 10 loại mật mã, sau đó đưa dấu vân tay nhận diện, cánh cửa thép thật dày kia cuối cùng cũng mở ra.
"Thịch!" một tiếng nặng nề vang lên, cánh cửa thép dày gần nửa mét bị đóng lại, tạo nên sự ngăn cách hoàn toàn của căn phòng bên trong.
Phòng này tường sơn trắng, trống rỗng, điều lạ duy nhất là ở bốn phía tường chỉ có duy nhất một cái cửa thang máy.
Dưới sự hướng dẫn của Lâm Tuyết Di, hai người đi vào thang máy. Thang máy không hề có bảng số, tất cả đều là chữ cái.
Lâm Tuyết Di chăm chú bấm phím nhập một tổ hợp chữ cái vào. Hai phút sau, có tiếng "Tút tút" trên đỉnh thang máy vang lên, đèn màu xanh cũng sáng, thang máy chậm rãi đi xuống.
Đề phòng thật cẩn mật!
Trương Dương tin rằng, chỉ bằng võ công, căn bản không có biện pháp tiến vào cái thang máy này.
1 giây!
2 giây!
Trương Dương yên lặng tính toán vận tốc thang máy. Rất nhanh, thang máy dừng lại. 76 giây, 10 tầng ngầm, hình như không khớp với thông tin lúc trước.
"Cái đĩa quang cậu cần quá quan trọng, nên đã được chuyển chỗ đến đây" Thấy Trương Dương nhíu mày, Lâm Tuyết Di cười cười giải thích.
Trương Dương hết nói luôn!
Tiểu hòa thượng dù sao cũng chỉ là chương trình, hắn có thể theo dõi trên truyen360.com. Nhưng nếu người bình thường tự tay dời đi thì hắn căn bản không thể đoán trước được. Cửa thang máy mở ra, là một sảnh nhỏ rộng chưa đầy 1.5 mét vuông. Vẫn như cũ có một ngọn đèn thông minh, trên tường trắng gắn một cái cửa kim loại.[COLOR=#DFEBFA] Tru
Điều làm cho Trương Dương kinh ngạc chính là, nơi này phòng thủ nghiêm ngặt hơn xa những gì hắn tưởng tượng, phức tạp hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Lâm Tuyết Di đứng lên một viên gạch vuông trên mặt đất, sau đó lấy ra một thứ giống như là tai nghe tim phổi khám bệnh vậy, rồi đặt nắm ngón tay phải lên một cái khuôn đúc hình bàn tay, ánh mắt thì hướng về cái lỗ hổng ở một phía…
2 phút sau, trên đầu Lâm Tuyết Di đèn xanh bật sáng, nàng bắt đầu nhập mật mã vào cánh cửa kim loại màu bạc…
"Kịch!" một tiếng nhỏ vang lên, cửa mở ra, đó là một hành lang bằng kim loại.
"Đây là cánh cửa phòng trộm tiên tiến nhất trên thế giới, có thể chịu được vụ nổ hạt nhân. Hơn nữa nếu không được người có quyền cho phép, bất kể kẻ nào cũng không có tư cách tiến vào, cho dù đem tôi bắt cóc đến đây cũng vô ích." Lâm Tuyết Di đi một bên vừa chậm rãi nói.
"Đem cô bắt cóc cũng vô ích?" Trương Dương không khỏi sửng sốt.
"Đúng vậy, 28 tầng lầu trước thì cửa và thang máy gặp phải cao thủ có thể dễ dàng phá giải được. Nhưng cánh cửa vừa rồi thì trên thế giới này không ai phá giải được, vì bên trong cánh cửa có máy tính lưu trữ dữ liệu của tôi. Ví dụ như trọng lượng của tôi, huyết áp, nhịp tim, chiều cao, mùi thân thể…mà những tư liệu này mỗi ngày đều thay đổi. Nếu có kẻ bắt cóc muốn tôi phải mở cửa, tôi cũng không làm được!"
"Sao lại thế?" "Rất đơn giản. Khi tôi bị ép buộc, sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi và chán ghét, lúc đó cho dù vân tay và võng mạc vượt qua kiểm tra, nhưng thân thể sẽ phát ra một loại mùi đặc trưng, máy tính sẽ tự động đóng cửa, không nhận tin tức gì nữa…"
Lâm Tuyết Di vừa nói, Trương Dương lập tức hiểu được. Rõ ràng đó cũng là một máy tính có trí tuệ, chứa đựng tất cả các dữ liệu thân thể và tư liệu sinh họat bình thường của Lâm Tuyết Di. Nếu ai có ý định ép buộc Lâm Tuyết Di đến mở cửa, mùi vị lạ sẽ khiến cho không những không mở được mà còn có khi dẫn tới khởi động hệ thống công kích. Trương Dương tin tưởng, hệ thống phòng thủ nghiêm ngặt như vậy tuyệt đối còn hơn là có vũ khí sát nhân…
Chỉ cần không phải là Lâm Tuyết Di tự nguyện, cánh cửa này căn bản sẽ không có khả năng mở ra.
Vừa đi vừa nói chuyện nên mười mấy mét hành lang rất nhanh đã đi hết. Trương Dương thấy lạ là hình như ngọn đèn phía trong không giống bên ngoài, hình như đều là màu vàng…
Đột nhiên, Trương Dương ngây người!
Vàng!
Hàng đống vàng!
Mỗi một đống vàng còn xếp cao hơn cả người. Căn phòng 300 mét vuông xếp hơn chục đống, khiến cho người nhìn thấy phát sốc!
Từng thỏi vàng lóng lánh thô to xếp từng khối, từng khối dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng đẹp mê người, khó trách sao ngay cả ngọn đèn cũng bị rọi thành màu vàng. Đây mới gọi là "kim bích huy hoàng"!
Nếu không biết trước đây là tập đoàn Bạch Vân, khéo Trương Dương còn tưởng mình lạc tới kho vàng nhà nước!
Trương Dương tin tưởng, kể cả kho vàng quốc gia cũng chẳng có nhiều vàng hơn nổi cái chỗ này.
"Nơi này có bao nhiêu vàng vậy?" "Không rõ, nhưng nếu theo hồ sơ ghi chép là có tầm 3000 tấn" Lâm Tuyết Di thấy Trương Dương tỏ ra kinh ngạc, nhẹ nhàng cười nói.
"3000 tấn!" Trương Dương hít sâu một hơi, thân là cường giả cũng phải bị cái loại tài phú giàu hơn cả đất nước này làm rung động. Khó trách sao tập đoàn Bạch Vân có thể hùng bá cả thị trường địa sản Trung Quốc. Có đám vàng này làm hậu thuẫn, thừa sức quét ngang cả thị trường địa sản Trung Quốc rồi!
"Cũng không khác mấy, đây chính là để dự trữ, là chiến lược dự trữ vàng của 3 công ty lớn".
"Công ty cần chiến lược dự trữ vàng sao?"
"Có cần hay không cũng không phải do bản thân mình nguyện ý" Lâm Tuyết Di thản nhiên nói.