"Ha ha ha ha…! Được, được, tốt thôi…! Vậy thì bàn quay ru- lô Nga….!"
Chẳng những Trương Dương kinh ngạc, mà ngay cả Tiêu Viễn Hành cũng ngây người ra một chút, đột nhiên cười ha hả ầm ĩ, mà vài nhân viên làm việc trong đổ trường cũng khằng khặc cười lên, nếu như nói chơi món khác thì Trương Dương có thể phải trải qua một quá trình thích ứng, nhưng bàn ru- lô Nga lại là dụng cụ đánh bạc Trương Dương quen thuộc nhất trong đổ trường.
Khi người thanh niên ngồi bên cạnh bàn đổ vẫn còn đang không hiểu ra sao, vẻ mặt mờ mịt ngẩn ngơ ngây ngốc, hắn không hiểu vì sao Tiêu Viễn Hành bỗng dưng lên cơn rồ lại cười ầm lên như thế, đương nhiên hắn cũng không thể đặt câu hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
"Chúng ta chơi đối áp, trực tiếp lần lượt ép nhau, ai đặt chính xác nhiều nhất thì người đó thắng!"
"Được! Chơi luôn!"
Trương Dương bưng một đống Phỉnh lớn vui mừng ngồi xuống đối diện với thanh niên.
"Một Phỉnh một lần cược?"
Người thanh niên lạnh lùng nhìn tên thanh niên hèn mọn kia, tất cả kế hoạch gần như hoàn hảo của hắn đều bị tên này phá hỏng, chỉ cần chiến thắng tên tiểu tử này, cả đổ trường ngầm của thành phố C sẽ phải thuộc vào phạm vi quản lý của hắn. Vừa nghĩ đến đoạn này, trên mặt thanh niên không khỏi hiện lên một nụ cười lãnh khốc.
"Ồ….!" Trương Dương quay đầu lại nhìn Tiêu Viễn Hành rồi gật gật đầu, một ván này chính là đánh một Phỉnh trị giá mười vạn, Trương Dương mặc dù chắc ăn rất lớn, thế nhưng lại không dám làm chủ.
"35!" Trương Dương thấy bàn quay khởi động, giành đặt cược trước.
Thanh niên ngây người một chút, hắn không biết tại sao Trương Dương lại dám chắc đến như vậy, đặt một con số chuẩn xác so với đặt Tài –Xỉu (đại-tiểu) khó khăn đâu chỉ gấp trăm lần, Tài- Xỉu thì chắc ăn 50%, nhưng tỷ lệ đặt Tài– Xỉu cũng thấp đến đáng sợ, hơn nữa, trong đổ trường thì tỷ lệ thua lỗ khi đặt một con số chuẩn xác nhất định cũng là tương đối cao.
Kết quả chuyện này thì ngay cả dùng... mông cũng đoán được!
Người thanh niên đặt xuống kỳ thật cũng vô cùng chuẩn xác, nhưng mà hắn chỉ có thể đoán được Tài- Xỉu, không cách nào dự đoán được một con số cụ thể, mà Trương Dương thì đương nhiên là khác hẳn, hắn cơ hồ mỗi lần đều có thể đặt được con số chuẩn xác nhất, hơn nữa, mỗi lần đều giành đặt trước, tựa hồ hắn căn bản không để cho người thanh niên này chút cơ hội nào.
Tốc độ loại đổ này so với tốc độ chơi mạt chược nhanh hơn rất nhiều, chỉ sau có hơn hai mươi phút, người thanh niên đã thua hơn bốn trăm vạn. Cộng lúc trước khi thua mạt chược, người thanh niên ít nhất phải thua hơn hai ngàn vạn, tuy nhiên số tiền này so với số tiền hắn đã thắng gần đây căn bản không tính là gì cả.
Có điều cho dù số tiền đã thắng trước kia có nhiều đến mấy thì với tốc độ thua tiền như thế này vẫn tạo cho người thanh niên một áp lực tâm lý cực lớn, Trương Dương cảm giác được rất rõ ràng, người thanh niên lúc này hô hấp đều trở nên trầm trọng. Thậm chí Trương Dương còn cảm giác được tốc độ lưu thông máu bên trong mạch máu của địch thủ rõ ràng nhanh hơn bình thường, đây là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu. Gần đây Trương Dương phát hiện năng lực cảm ứng của mình càng ngày càng mạnh, cho dù khi con ruồi bay qua hắn cũng có thể nghe được thanh âm dao động rất nhỏ của đôi cánh.
"Ta thua!"
Sau khi thanh niên thua nốt tấm Phỉnh cuối cùng ở trước mặt, vẻ mặt hoàn toàn thất ý, đành mở miệng thừa nhận thất bại, hắn cũng không cho rằng Trương Dương gian lận. Bởi vì hắn đối với bàn quay ru- lô Nga cũng phi thường nắm bắt rõ ràng, mặc dù loại phần mềm máy tính này có quy luật nhất định, thế nhưng đặt chính xác như Trương Dương quả thực không có khả năng, thế nhưng tên gia hỏa ấy lại làm được.
Tiếp tục đổ nữa cũng vẫn sẽ thua tiếp, mất hết ý nghĩa rồi!
Tiêu Viễn Hành ra hiệu bảo Trương Dương đứng dậy, lẳng lặng tới ngồi trước mặt thanh niên, đôi mắt lạnh lùng nhìn người thanh niên ấy, hắn đang chờ đợi một đáp án. Hắn tin rằng người thanh niên này không phải vì tiền mà tới, người có bản lĩnh như vậy không cần phải giở thủ đoạn để làm giàu ở thành phố C.
"Ngươi muốn biết?"
Người thanh niên từ trong nỗi thống khổ điên cuồng vì thua bạc bắt đầu bình tĩnh trở lại, đôi mắt vằn những tia máu đỏ rực cũng khôi phục lại sự trong sáng bình thường, nhìn Tiêu Viễn Hành cười hỏi.
"Nói đi, ngươi không nói, thì không thể rời đi!"
Đôi mắt Tiêu Viễn Hành đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, bầu không khí xung quanh cũng dường như đặc quánh đè nén trầm trọng... Cũng không biết từ lúc nào, người trong đổ trường đều đã biến mất sạch, bên trong đại sảnh chỉ còn lại mấy người Trương Dương, Tiêu Viễn Hành và bọn ba người của thanh niên, trong không khí tản phát ra một loại cảm giác khó chịu mà ngột ngạt nghẹt thở. Trương Dương cũng cảm giác được, phảng phất trong đó ẩn tàng một cỗ sát khí tràn ngập ràn rụa không trung.
"Ta muốn khống chế toàn bộ đổ trường ngầm ở vùng Tây Bắc này, bởi vì có ngươi, cho nên thành phố C mới là trạm đầu tiên." Người thanh niên thở dài một tiếng rồi liếc Trương Dương một cái.
"A a, nếu như cậy vào đổ thuật để khống chế toàn bộ đổ trường Tây Bắc, vậy thì Đổ thần Đổ vương gì đó trong đổ trường LasVegas và Macao chẳng phải đã sớm khống chế cả Đông Quốc này rồi, còn đến lượt ngươi sao?"
Các mặt quan hệ trong một đổ trường vô cùng phức tạp, không những cần những lực lượng vũ lực cường đại làm hậu thuẫn, còn cần phải có những đường dây thế lực rộng rãi, chẳng hạn như giao thiệp gắn bó với chính quyền, còn kinh doanh làm ăn phi pháp thì cần phải đút lót nhiều nơi lắm, nếu không có ô dù quan chức đỡ đầu và những đường dây quan hệ đặc biệt thì ngay cả đem cả đổ trường ngầm này tặng cho người bình thường nào đó thì hắn cũng không có biện pháp nào duy trì được.
Hiện tại nói tới đổ trường này, những ô dù "dây máu ăn phần" cũng có hơn hai mươi người, chi tiêu mỗi ngày đều rất nhiều, nếu không có một số lượng lớn con bạc cố định tới chơi, căn bản không có cách nào sinh tồn được, huống chi còn phải dàn xếp êm đẹp với cả hắc bạch lưỡng đạo nữa.
Tóm lại, một đổ trường ngầm tuyệt đối không phải một người có đổ thuật siêu tuyệt có thể quản lý được!
"Ta khẳng định không có cách nào khống chế, thế nhưng tới khi đó thì không cần ngươi phải lo lắng, đương nhiên điều quan trọng là ngươi không có tư cách để biết!" Thanh niên khe khẽ cười, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa mạ vàng nạm kim cương rất tinh xảo, cái bật lửa mở nắp phát ra một âm thanh rất dễ nghe, hắn nhẹ nhàng châm một điếu thuốc cho mình.
"Đúng không?"
Tiêu Viễn Hành nhíu mày một cái, nếu không phải vì cố kỵ danh dự của đổ trường, hắn đã sớm giết chết đối phương rồi. Còn bây giờ, hắn cần có một lý do để giết chết đối phương, chỉ cần có lý do chính đáng thì hắn tin rằng bất cứ chuyện tày đình gì Thất ca đều có thể vì hắn mà xử lý công bằng.
"A a, sau này ngươi sẽ biết, huống chi ta bây giờ còn chưa thua, ngươi dám cùng ta đổ một ván không?"
"Đổ cái gì?" Tiêu Viễn Hành khống chế lại sát khí mãnh liệt của mình, người thanh niên này khinh người quá đáng, rất rõ ràng biết rằng đổ thuật của mình và hắn không cùng một đẳng cấp thế mà hắn cố khiêu chiến hắn.
"Cùng người đánh bạc, tự nhiên phải thiết lập trên nguyên tắc công bằng, chúng ta chơi tiếp trò ru- lô Nga, thế nào?"
"Trò quay ru- lô Nga?"
"Đương nhiên, nhưng trò quay ru- lô Nga ta nói không phải là cái bàn ru- lô với phần mềm kia, mà chúng ta thực sự chơi bàn ru- lô Nga chân chính, đặt cược chính là mạng của ta và các đổ trường ngầm ở vùng Tây Bắc của ngươi, thế nào?"
Người thanh niên vừa nói vừa rút từ trong túi một khẩu súng Colt ổ đạn quay xinh xắn tinh xảo đặt lên trên bàn.
"Ngươi dựa vào gì mà tự tin như vậy?" Tiêu Viễn Hành cầm khẩu súng ở trên bàn quay một vòng, mỉa mai cười nói.
"A a, ta đối với chính mình thì không tin tưởng, nhưng ta đối với ngươi lại hoàn toàn tin tưởng, bởi vì ngươi có một muội muội như hoa như ngọc, ngươi sẽ không thí mạng sống cùng ta!"
Vẻ mặt người thanh niên ung dung bình tĩnh, đối với vẻ mặt dữ tợn của Tiêu Viễn Hành không thèm để ý chút nào, hiển nhiên hắn phi thường hiểu rõ gia đình Tiêu Viễn Hành.
"Ngươi dám điều tra ta?" Tiêu Viễn Hành đột nhiên đứng dậy,vẻ mặt lập tức nồng nặc sát khí.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ta chỉ là biết hai huynh muội ngươi sống nương tựa lẫn nhau mà thôi, vì thế ta mới dám cùng ngươi đặt cược tính mạng, trên thực tế thì mạng của ta so với mạng của ngươi đáng giá hơn nhiều lắm. Đương nhiên ngươi có thể không cùng ta cá cược, thậm chí ngươi có thể lập tức giết ta, bất quá, hậu quả thì.......!" Người thanh niên cười to nói.
"Được được, nếu ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi!" Tiêu Viễn Hành giận dữ, rồi ngược lại cười nói: "Súng là súng của ngươi, đạn là đạn của ngươi, nếu ngươi nói phải công bằng, vậy chúng ta hãy công bằng một chút! Ta sắp xếp một người quay ổ đạn để ta bắn, còn ngươi cũng tự sắp xếp một người quay cho ngươi, thế nào?"
"Bắt đầu đi!" Thanh niên mỉm cười, gật gật đầu nói với Tiêu Viễn Hành: "Có phải kiểm tra súng một chút không?"
"Ta cần phải tín nhiệm ngươi sao?" Tiêu Viễn Hành cơ hồ dựa vào trực giác đem khẩu súng vất cho Trương Dương, hắn cũng không rõ tại sao lại đưa súng cho Trương Dương kiểm tra, điều này hoàn toàn là một loại trực giác, hắn rất tin tưởng vào trực giác của mình. Người ta khi còn sống trên đời làm được rất nhiều chuyện kỳ diệu, mà Tiêu Viễn Hành đưa súng vất cho Trương Dương thì dường như đã có sự an bài sắp xếp tốt đẹp rồi.
Ánh mắt mọi người bắt đầu dừng lại ở trên người Trương Dương.
Dần dần, những ánh mắt kia từ không thể tin nổi đến kinh ngạc, sau đó lại khiếp sợ, ngay cả vẻ mặt người thanh niên cũng biểu hiện sự bất khả tư nghị.
Đôi bàn tay với những ngón thon dài mà tràn ngập sự thần kỳ kia dần chinh phục từng người, kể cả những kẻ đang phục kích ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó......!