"Ngươi cho rằng để ngươi đi tới Hồ Đồng Khẩu thì có thể trốn thoát?" Mãi Mãi Đề đột nhiên cười như điên dại, tiếng cười tràn ngập tang thương.
"Điều này không cần ngươi quản.Ngươi thậm chí có thể cho người đi theo chúng ta cách xa chừng mười thước, chỉ cần đi tới Hồ Đồng Khẩu, tùy các ngươi làm thế nào, dùng đao hay dùng súng đều được, ta nghĩ, đại nhân vật như Mãi Mãi Đề ngài đây, sẽ không ngay cả yêu cầu nhỏ xíu như vậy cũng không làm được chứ? Đương nhiên, nếu ngươi lo lắng ta chạy trốn, phải ngay tại nơi này đem giết ta thì chúng ta cũng không có biện pháp…."
"ha ha ha….Đứa nhỏ, lại có thể biết dùng phép kích tướng, được được, được…..Không hổ danh là nhân vật thiên tài có thể ở trên bàn đổ đánh bại Nhiệt Địch Lực, ta sẽ thay nhi tử ta trả lại ngươi một nhân tình.Ta lại muốn xem xem ngươi làm thế nào từ Hồ Đồng Khẩu chạy trốn được!"
Mãi Mãi Đề ngửa mặt lên trời cười to.Cười thậm chí chảy ra nước mắt, cuối cùng khi cười xong, cũng không biết là khóc hay là cười nữa, hiện lên vẻ mặt quỷ dị vô cùng.
"Được, nhất ngôn vi định.Bây giờ bắt đầu, chúng ta đi!"
Trương Dương lại không muốn sinh thêm phiền phức.Hiện tại rất rõ ràng, lão đầu này cảm giác đã có chút điên cuồng, tùy lúc đều có khuynh hướng giết người.Vừa nói xong, Trương Dương đã đem Lưu Bưu từ trên mặt đất kéo dậy, hai người tập tà tập tễnh nâng đỡ nhau đi xuống lầu rời đi……. xem tại TruyenFull.com
Mấy vệ sĩ không kìm được đều nhìn về phía Mãi Mãi Đề.
"Đưa chúng đến Hồ Đồng Khẩu!"
Mãi Mãi Đề tựa hồ tâm lực đã mệt nhọc quá độ, phất phất tay sau đó hai tay chống ở trên quan tài thủy tinh, đôi mắt nhìn vào thi thể ở bên trong, thi thể ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như đang ngủ say, khóe miệng hiện lên tiếu ý quen thuộc……..
Mấy vệ sĩ vung tay lên, nhất thời, hơn mười người trong đại sảnh lập tức nối đuôi nhau rời đi, đuổi theo hướng bọn Trương Dương.
Đối với bọn họ mà nói, yêu cầu của Trương Dương quả thực là một lời nói đùa, đừng nói Hồ Đồng Khẩu, cho dù trốn ở trong thành phố C, bọn họ cũng nắm chắc đem Trương Dương và Lưu Bưu tóm lấy, huống chi, trong hai người đối phương còn có một người khập khiễng chân, nếu muốn dưới ánh mắt của bọn họ mà chạy trốn thì quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Không chỉ bọn họ nghĩ như vậy, ngay cả Tiểu Thất và lão nhân cũng nghĩ như vậy, không ai tin Trương Dương mang theo một thương binh có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của hơn mười đại hán cường tráng đầy đủ vũ trang.
"Nếu hai đứa nhỏ này hôm nay có thể trốn thoát, ngày sau tất sẽ thành nghiệp lớn, đáng tiếc…."Lão nhân thở dài một tiếng chậm rãi hướng Mãi Mãi Đề đi tới, bây giờ, hắn cũng thở dài một hơi, chứng kiến thần sắc của Mãi Mãi Đề, chuyện này hẳn là biểu thị một giai đoạn, bây giờ,hắn cần phải an an ủi ủi lão già đang đau buồn này, đồng sự đã từng cùng nhau chiến đấu.
"Có lẽ, sẽ có kỳ tích xuất hiện."
Nhìn Trương Dương và Lưu Bưu biến mất ở cửa cầu thang, Thất ca lẩm bẩm nói thầm, khi hắn lần đầu tiên thấy Trương Dương ở khách sạn thì có một loại cảm giác rất đặc biệt, mà sau khi vừa rồi xem màn hình giám sát trong đổ trường,hắn đối với năng lực của Trương Dương cảm thấy không thể tin nổi, thanh niên có chút hèn mọn, bỉ ổi tựa hồ mỗi lúc đều làm cho người ta kinh hãi, ngay lúc vừa rồi, tiểu tử vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi kia cũng sợ hãi đến nỗi suýt chết, mà chỉ một cái nháy mắt, hắn cư nhiên có thế đối mặt với áp lực tinh thần cường đại của Mãi Mãi Đề mà đàm phán, dùng kế khích tướng đạt được mục đích của mình, mặc dù Mãi Mãi Đề nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng, không thể không nói, hắn vẫn thành công……
Đáng tiếc, loại nhân tài này phát hiện thì cũng quá muộn rồi!
Lúc này đã là hơn sáu giờ chiều, sắc trời lâm râm u ám, bên trong Tiểu Hồ Đồng ngoại trừ đám người mặc đồ Tây đen cũng không còn ai khác nữa, đưa mắt nhìn lại, Hồ Đồng Khẩu bình thường tràn trề sức sống nay cũng tràn ngập không khí dồn nén cùng tử khí nặng nề.
Lúc Trương Dương đỡ Lưu Bưu lảo đảo đi ra phía ngoài, thì người trong Hồ Đồng Khẩu đã từ bên trong nhìn hướng ra bên ngoài, hiển nhiên, có người gọi điện báo tin cho bọn họ chặn đường Trương Dương và Lưu Bưu.
Hiện tại, ngõ nhỏ giống như một tấm lưới khổng lồ, mà Trương Dương và Lưu Bưu đang lằng nhằng dây dưa đi lại trong ngõ chính là cá trong lưới.
"Chân có thể đi được không?" Trương Dương hỏi.
"Mịa,ngươi bộ dáng này của ta có thể đi sao?" Lưu Bưu giận dữ, đưa cái chân đang đắp thạch cao dâng lên.
"Lò cò một chân không ảnh hưởng chứ?" Trương Dương cố gắng hết sức đem tốc độ giảm lại, liếc qua mười hán tử đồ Tây phía sau mười thước khẽ nói.
"Không…..Ngươi thật sự có biện pháp chạy trốn?" Lưu Bưu đột nhiên tinh thần chấn động.
"Ân, ngươi nghe ta,nhớ kỹ, không thể tạo ra bất cứ sai lầm nào, thấy hiệu sách kia không, bây giờ chúng ta đi dọc quanh ngõ, khi đi qua hiệu sách kia, ta kêu "một-hai-ba", ngươi liền nằm xuống, rồi bất ngờ lăn vào bên trong.
"Khái khái…..cánh cổng kia,ta lăn vào được sao?"
"Ta sẽ mở, ngươi chỉ cần nhớ kỹ,ta kêu "một-hai-ba",ngươi ngay lập tức lăn, ngàn vạn lần nhớ kỹ, đừng lăn sai phương hướng, đừng có mà không lăn vào lại lăn ra ngoài thì đúng là thảm đó, đúng rồi, còn phải chú ý, ngươi biết vị trí bàn làm việc chứ, khi lăn vào phải tránh vị trí bàn làm việc, nếu không, cái cửa xếp kia sẽ không hạ xuống…..Nhớ kỹ chưa?"
"Ân ân,ngươi kêu "một-hai-ba", ta liền nằm xuống, hướng vào bên trong cửa kéo lăn tới, không thể lăn hướng ra ngoài, hơn nữa, phải áp sát bên phải một chút, bởi vì bên trái có một cái bàn làm việc ngăn cản, sau khi lăn vào liền lập tức hướng đến tận cùng bên trong phòng…"
Trong lúc sống còn này, tư duy của Lưu Bưu minh mẫn vô cùng, lúc này không phải là lúc nói đùa, một lỗi nhỏ sẽ tiễn đưa tính mạng, đương nhiên, Lưu Bưu lúc này đối với Trương Dương có một loại tin tưởng mù quáng, bởi vì, hắn thấy Trương Dương trong màn hình giám sát biểu diễn hoa cả mắt, hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ qua Trương Dương bình thường hèn mọn bỉ ổi vô song cư nhiên lại lợi hại như thế.
Mấy người theo phía sau Trương Dương và Lưu Bưu đối với mấy động tác vụng trộm lén lút của bọn họ cũng không chút nào đặt ở trong lòng, bọn họ cho dù vắt hết óc suy nghĩ cũng nghĩ không ra Trương Dương làm thế nào chạy trốn, hiện tại bên trong Hồ Đồng này có thể nói là chắp cánh cũng khó thoát, huống chi, trong hai người còn có một người chân khập khiễng đắp thạch cao, nếu dưới ban ngày ban mặt cũng để cho bọn họ trốn thoát, vậy thật sự đúng là không có thiên lý mà…….
Dần dần, mục tiêu của Trương Dương và Lưu Bưu ngày càng gần, mà xa xa phía trước hiệu sách hơn mười thước, có ít nhất hai mươi đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Trái tim Lưu Bưu liên tục đập "thình thịch", hắn không biết Trương Dương tới cùng là có biện pháp gì, nhưng, bây giờ đã không còn chỗ trống trong đầu để chọn lựa nữa rồi, thậm chí, lộ trình ngắn như vậy, hắn đều không có thời gian hỏi kế hoạch cụ thể của Trương Dương, hắn chỉ có thể dựa theo cách làm của Trương Dương
Gần tới rồi!
Gần tới rồi!
Trương Dương khẩn trương đến nỗi trên trán toát mồ hôi hột…