Chương 12 - Gian khổ sắp tới (2)
Diệp Hiên nỉ non tự nói, một luồng huyết quang hiện lên từ bên trong tròng mắt, đừng nói Diệp gia là đại tộc kinh đô, dù đối phương chính là cổ võ thế gia, Diệp Hiên hắn chỉ cần đánh ra một chưởng cũng có thể giết chết thành tro.
Chỉ là Diệp Hiên cũng không có lộ ra tâm tình này ở trước mặt Diệp mẫu, hắn không muốn để cho Diệp mẫu lo lắng.
Ông!
Hư không thế mà rung động một cái, không gian bất ngờ khai mở, hai viên thuốc màu trắng lặng yên xuất hiện ở trong tay Diệp Hiên, dị tượng tự nhiên cũng không làm cho Diệp mẫu phát giác.
- Mẹ, đây là thuốc mà vị kỳ nhân kia tặng cho con, có công dụ kéo dài tuổi thọ, mẹ và em gái mỗi người uống một viên, có tác dụng rất tốt đối với thân thể.
Diệp Hiên vừa nói chuyện, cầm đan dược trong tay đưa đến trong tay Diệp mẫu.
- Được, cám ơn con, Hiên nhi vẫn hiếu thuận như xưa.
Diệp mẫu cũng không hỏi tên thuốc, trực tiếp bỏ vào miệng nuốt xuống, hiển nhiên bà tín nhiệm con trai mình vô điều kiện.
Uẩn Linh Đan.
Đây là tên của đan dược, chính là dùng tinh túy của những gốc thảo dược cao cấp và tinh huyết của dị thú luyện chế mà thành, người dùng có thể kéo dài tuổi thọ, trăm bệnh bất xâm, càng có thể trở về sức sống tuổi trẻ.
Loại đan dược này đối với Diệp Hiên mà nói, chỉ là những thứ thấp nhất trong trữ vật không gian của hắn, cũng không phải Diệp Hiên keo kiệt với mẹ, chỉ là đan dược quá mạnh mẽ, Diệp mẫu sẽ thừa nhận không được.
Này lúc, đêm đã khuya.
Diệp mẫu dọn sạch một gian phòng cho Diệp Hiên ở, liền trở về trong phòng mình.
Trời trong như nước, sao lốm đốm đầy trời.
Diệp Hiên dựa người vào trên giường, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn trăng sao đầy trời, tâm tư có chút phiêu hốt.
Dung nhan mẹ già nua, em gái khàn cả giọng trách cứ, hình ảnh ấy quanh quẩn ở trong đầu Diệp Hiên, hắn biết mình phải làm gì để cải biến hết thảy trước mắt.
- Mình cần tiền, đây là thứ căn bản nhất.
Diệp Hiên nói nhỏ, mày nhăn lại.
Ở bên trong huyết hải chiến trường, Diệp Hiên được xưng Bất Tử Thiên Tôn, cái gọi tiền tài đối với hắn mà nói, bất quá là một truyện cười, ở bên trong cảnh cửa kia, chỉ có người mạnh là vua, ngươi muốn bất kỳ vật gì, vậy chém giết cướp đoạt vào tay.
Diệp Hiên trở về nhân gian, lại không thể làm chuyện như chuyến này, cũng không phải hắn ta có cố kỵ, hắn chỉ muốn chiếu cố người nhà thật tốt, trong tương lai hắn sẽ phải giải quyết vấn đề tu vi không thể tiến thêm, mà trong khoảng thời gian này, hắn không muốn làm cho bất kỳ người nào chú ý.
Nhưng, thân là một tu tiên giả kinh khủng, Diệp Hiên thật có thể làm như hắn suy nghĩ, không làm cho thế nhân chú ý?
Thời gian trôi qua rất nhanh, Diệp Hiên đau khổ suy nghĩ nên như thế nào kiếm ra khoản tiền thứ nhất?
Bán đấu giá đan dược?
Diệp Hiên trực tiếp phủ quyết, không nói có người tin tưởng loại vật này hay không, nếu như làm cho thế giới rung động, chẳng qua là tự tìm phiền não cho mình.
Diệp Hiên cũng nghĩ tới chuyện truyền cho mẹ và em gái phương pháp tu tiên, nhưng thiên địa này không có linh khí đều, đây chỉ là vọng tưởng, hắn có thể có được tu vi bây giờ, không phải dùng phương pháp tu luyện bình thường.
Đè ép nỗi lòng lo lắng, Diệp Hiên quyết định ngày mai đi ra ngoài tản bộ một chút, hắn không tin bằng thân phận người tu tiên của mình, muốn tranh thủ một chút tiền tài ở nhân gian sẽ có bao nhiêu trắc trở.
Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh, tuy tu vi không thể tiến thêm, nhưng hắn vẫn đang kiên trì, hy vọng có thể thấy được một tia ánh rạng đông trên con đường tu luyện.
...
Lý gia, khu nhà cấp cao.
Mặt sắc Lý Tông Sơn âm trầm, ngồi dựa ở trên ghế xô-pha xa hoa, đối diện ông là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, da thịt người này đỏ đồng, một đôi mắt tam giác lóe ra vẻ hung ác, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.
- Lão long đầu, năm đó ông có nói, sau khi rời khỏi Bắc Xuyên bang, ông và Bắc Xuyên bang đã không còn bất kỳ quan hệ gì, hiện tại ông muốn mượn dùng thế lực Bắc Xuyên bang, có phải có chút đùa giỡn hay không?
- Vũ Quân, năm đó là tôi dẫn anh vào bang, anh có thể ngồi vào vị trí Long đầu, cũng có vài phần công lao của tôi, chúng ta quá hiểu nhau, anh muốn cái gì thì cứ nói thẳng đi.
Lý Tông Sơn híp hai mắt, nói thẳng.
- Tám phần mười, ngươi tài sản của Lý gia.
Vũ Quân há miệng đòi một cái giá trên trời, gương mặt lóe lên thần thái tự tin.
- Anh thật dám hét giá, đây chính là ba trăm triệu Nhân dân tệ.
Lý Tông Sơn đỏ mặt, nhìn ra phía ngoài gầm nhẹ.
Nhìn khuôn mặt Lý Tông Sơn đỏ lên, Vũ Quân hắc hắc cười lạnh:
- Lão long đầu, cái giá này cũng không nhiều lắm, ông cần phải biết rằng, người giết chết con trai con gái anh có thể không phải là người bình thường, ngoại trừ Cổ Võ Giả ra không còn ai khác, mặc dù Bắc Xuyên bang có tôi tọa trấn, nhưng vạn nhất đối phương chính là một nhân vật thủ đoạn độc ác, Bắc Xuyên bang của tôi cũng sẽ đánh đổi một số thứ.
- Vũ Quân, anh là Cổ Võ Giả, càng là cao thủ ám kình, Bắc Xuyên bang chính là một trong ba băng đảng xã hội đen lớn nhất thành phố Giang Nam, mặc dù đối phương là Cổ Võ Giả, tối đa cũng chính là ám kình cao thủ giống như anh, hắn ta đâu có thể là đối thủ cua Bắc Xuyên bang?
- Anh muốn tám phần mười tài sản Lý gia tôi, có phải hơi quá nhiều rồi hay không?
Lý Tông Sơn oán hận lên tiếng, hiển nhiên có chút tiếp thu không được điều kiện Vũ Quân đưa ra.