Chương 17 - Diệp Hiên sát cơ (1)
Nhưng hiện tại là thời điểm tuyệt vọng, Trác Quân Đình đã nhìn không được Diệp Hiên có phải là tên lừa đảo hay không, nhanh tay lấy ra ngọc phụ Diệp Hiên bán, sau đó nhanh chóng dán vào trên trán Trác gia lão gia tử.
Tuy Trác Quân Đình biết cái này căn bản không cứu được tính mệnh ông nội, nhưng dù cho một tia hy vọng cuối cùng nhỏ xíu, cô cũng sẽ không bỏ qua, có thể đây cũng là một ít thoải mái cô tìm kiếm cho nội tâm mình.
Giữa lúc Trác Văn Sơn tiến lên muốn ngăn cản con gái liều lĩnh, một màn xảy ra tiếp tức thì làm cho người Trác gia kinh hãi gần chết, toàn bộ dại ra tại chỗ.
A!
Tiếng khóc nỉ non như cú vọ, lại tựa như âm hồn hét thảm.
Một tiếng kêu thảm thiết như muốn đâm thủng màng nhĩ người truyền ra từ trong cơ thể Trác lão gia tử, Ngọc Phù nở rộ ánh sáng đỏ ngòm, càng bao phủ thân thể Trác lão gia tử vào trong đó.
Ông!
Ngọc Phù không gió mà bay, từ từ lên tới nửa khoảng không, một đạo quỷ ảnh đen như mực rời khỏi cơ thể Trác lão gia tử, điên cuồng bỏ chạy về phía cửa sổ.
Răng rắc!
Ngọc Phù bộc phát huyết quang đại thịnh, trực tiếp bao phủ hư không, càng làm hư không truyền đến một tiếng nổ vang, một đạo lôi quang màu máu xuất hiện, chỉ thấy quỷ ảnh chạy trốn bị giết hết thành tro, mà Ngọc Phù dừng lại ở giữa không trung lúc này hóa thành một đống bột màu trắng.
Cũng trong lúc đó, thành phố Giang Nam, trong một căn phòng đầy u ám, một người mặc áo đen bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người càng trong nháy mắt uể oải xuống.
- Không được... Không thể... Là... Là... Người nào diệt quỷ anh của ta... Hắn... Hắn là ai?
Hắc bào nhân run rẩy phát ra tiếng nói rất nhỏ, tuy khí tức liên hệ, hắn cũng bị trọng thương, nhưng quỷ anh chết càng làm cho hắn hoảng sợ tột cùng.
Giang Nam y viện, trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt.
Dị tượng biến mất, nhưng người Trác gia giống như còn đang hãm sâu trong mộng, thẫn thờ đến nửa ngày, cho đến khi Trác lão gia tử truyền đến một tiếng rên rỉ hư nhược mới để cho người Trác gia tỉnh dậy từ trong khiếp sợ.
- Ông... Ông nội... Ngài tỉnh rồi?
Trác Quân Đình cũng không kịp nhớ lại hình ảnh thần dị vừa rồi, vội vàng đi tới trước giường Trác lão gia tử.
- Ba, ngài không sao đâu?
Mấy người con gái Trác gia càng bước nhanh về phía trước, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kích động.
- Thiếu chút nữa đã chết, đáng tiếc, lão già ta có cao nhân cứu giúp, ta đây mới nhặt về một cái mạng.
Trác lão gia tử suy yếu phát ra tiếng, hắn tuy hôn mê bất tỉnh, nhưng đều có thể nghe được toàn bộ âm thanh ở ngoại giới, chỉ là không thể nói không thể động mà thôi.
Những này qua, Trác lão gia tử không ngừng chống lại quỷ anh, cho đến vừa rồi kém chút hoàn toàn bị thôn phệ, giữa lúc lão cảm thấy mình chắc chắn phải chết, một xúc cảm lạnh như băng nảy sinh ở chỗ mi tâm lão, mà quỷ anh kia tựa như gặp trọng thương, hốt hoảng chạy ra cơ thể, tuy lão không biết xảy ra cái gì, nhưng biết tất nhiên có người ở bên ngoài trợ giúp cho mình.
- Đình đình, là vị cao nhân nào cứu ông nội?
Trác lão gia tử không để ý thân thể suy yếu, nhanh chóng nhìn Trác Quân Đình dò hỏi.
Lúc này, Trác Quân Đình cũng rung động tột cùng, cô làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên dĩ nhiên cũng không phải lừa đảo, quả nhiên giống như lời đối phương nói, ông nội thật bị âm hồn quấn thân, hơn nữa cũng thua thiệt Ngọc Phù của hắn, nếu không thì ông nội thật sẽ rời khỏi cô mà đi.
Trác Quân Đình nhanh chóng kể lại chuyện mình gặp Diệp Hiên, cho đến khi nói chuyện thần dị vừa rồi cho Trác lão gia tử nghe, cũng để cho người Trác gia trong phòng bệnh khiếp sợ không thôi.
- Hai triệu!
- Chính là hai triệu đã đổi một cái mạng của lão già ta?
Nghe xong Trác Quân Đình tự thuật, Trác lão gia tử lẩm bẩm, rất nhanh phục hồi tinh thần, sắc mặt trở nên kỳ trịnh trọng nói:
- Vô luận như thế nào, mặc kệ trả giá giá bao nhiêu, nhất định phải tìm được cao nhân này, ông nội muốn tận mặt cảm tạ hắn.
Thân là chủ nhân Trác gia, Trác lão gia tử thật sâu hiểu rõ, đã có người cần âm hồn hại hắn, có thể có một lần thì có thể có lần thứ hai, trước mặt cảm tạ vị cao nhân này là thật, mục đích thực sự là muốn tìm ra vị cao nhân này, xin nhờ đối phương giúp hắn tìm ra thủ phạm thật phía sau màn.
Chuyện kế tiếp thì đơn giản, Trác lão gia tử khôi phục xuất viện, mà chuyện không thể tưởng tượng nổi tự nhiên làm cho Bạch viện trưởng rất khiếp sợ, nhưng dù ông có hỏi như thế nào, Trác gia cũng không nói chân tướng, chỉ dùng một lý do đơn giản lấp liếm cho qua.
Trác Quân Đình lần nữa trở lại miếu Quan Âm, nhưng lại tìm không được thân ảnh Diệp Hiên, cô càng hỏi tiểu thương khắp xung quanh, nhưng lại không có được một tia tin tức hữu dụng.
Liên tục mấy ngày trôi qua, mỗi ngày Trác Quân Đình đều sẽ đến miếu Quan Âm, nhưng Diệp Hiên dường như bốc hơi khỏi thế gian, không còn có xuất hiện ở trong tầm mắt cô.
Nhìn nơi Diệp Hiên đã từng bày sạp, Trác Quân Đình mím chặt đôi môi, rù rì nói:
- Anh thật sẽ không ở xuất hiện nữa sao?
...
Chiều tà chập tối, ánh chiều dương đỏ hồng.
Diệp Hiên về đến nhà, lấy ra các vật phẩm mua được từ không gian trữ vật để lên bàn, sau đó kiên nhẫn đợi Diệp mẫu tan tầm trở về.