Chương 77 - Ai tính toán ai?
- Ngươi quá tự đại, ngươi cũng không phải là khí linh Bất Tử Tiên Kinh, mà Tru Thiên kích đã nhận thức hắn là chủ, càng tu luyện môn công pháp cấm kỵ này tới cảnh giới sâu đậm, nếu như xuất hiện chút sai lầm nào, chỉ sợ kết quả của ngươi và ta sẽ cực kỳ thê thảm.
Hư ảnh gầm nhẹ nói.
- Hừ, là ngươi cẩn thận quá mức, hắn chẳng qua chỉ tu luyện bốn năm, cả tiên nhân đều không phải, tất cả đều do ngươi và ta khống chế.
Nguyên Linh chắc chắn.
...
Không ở vật chất giới, không ở trong hư vô.
Thời khắc này trạng thái của Diệp Hiên vô cùng kỳ dị, tựa như bản thân căn bản cũng không tồn tại giữa thế gian, mà đoạn đối thoại giữa Nguyên Linh cùng hư ảnh, tất cả đều bị hắn nghe lọt vào trong tai.
- Thật quá thú vị!
Diệp Hiên cười nhạt nói nhỏ.
Nhìn ma khí thông thiên nở rộ quanh thân Nguyên Linh cùng hư ảnh huyết sắc xa lạ này, Diệp Hiên cũng không biết Nguyên Linh đối với hắn thật sự có mưu đồ gì, nhưng bây giờ một màn này, lại dĩ nhiên làm cho trong lòng hắn có một chút phỏng đoán.
Nguyên Linh cũng không biết, Diệp Hiên đã sớm thông hiểu toàn bộ công pháp trong Bất Tử Tiên Kinh, ngoại trừ cảnh giới không có thăng hoa, nhưng mỗi bí thuật cấm kỵ trong Bất Tử Tiên Kinh, hắn có thể nói là hạ bút thành văn.
Diệp Hiên vẫn thủy chung thờ phụng một câu nói: Người có thể thương tổn ngươi, mãi mãi cũng là người thân cận bên cạnh ngươi.
Tuy những lời này có chút cực đoan, nhưng lúc này lại đạt được xác minh rất tốt.
Kỳ thực, khi mà Diệp Hiên đem Bất Tử Tiên Kinh tu luyện tới cảnh giới cao thâm, hắn liền phát hiện, Nguyên Linh căn bản cũng không phải là khí linh trong Bất Tử Tiên Kinh, mà là cảm giác một loại tàn hồn tồn tại.
Chuyện này vẫn mãi ghi tạc trong lòng Diệp Hiên, mà hắn tu luyện Bất Tử Tiên Kinh đến trình độ gì, càng chẳng bao giờ thổ lộ với Nguyên Linh.
- Thú vị, vô cùng tột cùng. Để ta nhìn xem, cuộc đùa giỡn này đến tột cùng là ai chết trong tay ai.
Diệp Hiên mỉm cười tàn khốc, quanh thân bỗng nhiên hư huyễn xuống, chân chính biến mất trong chiến trường huyết hải.
Tâm Diệp Hiên rất lớn, lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, hắn muốn thiên địa diệt mà ta bất diệt, vạn vật chết mà ta bất tử, chân chính đăng lâm cửu thiên, quan sát vạn vật chúng sinh.
Diệp Hiên không có đẩy ra cánh cửa này, mặc dù là trong lòng tưởng nhớ người thân nơi trần thế, nhưng nguyên nhân lớn hơn, chính là nghi hoặc đối với Nguyên Linh.
Từ khi Diệp Hiên bước vào chiến trường huyết hải, cái ý nghĩ mà Nguyên Linh luôn cho hắn chính là, phải truy tìm con đường thông thiên kia, phải đẩy ra cánh cửa này, bước vào trong Địa Tiên giới, thế này mới chân chính siêu thoát khỏi phàm nhân, trở thành tiên nhân thọ cùng trời đất.
Rốt cuộc phía sau cánh cửa này là nơi nào, Diệp Hiên cũng chỉ là biết được từ trong miệng Nguyên Linh.
Hơn nữa Diệp Hiên thủy chung tin tưởng một chút, đối mặt với cảnh ngộ nguy hiểm không biết, hắn sẽ cẩn thận chặt chẽ, cho đến khi hắn triệt để nắm giữ quyền chủ động, mới sẽ xuất kích lôi đình, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ lưu thủ gì.
Thời gian bốn năm, giãy dụa giữa sự sống và cái chết, chém giết ở trong biển máu, Diệp Hiên từ một thiếu niên ngây ngô lớn lên thành Bất Tử Thiên Tôn, hắn đặc biệt quý trọng phần cơ duyên không dễ có này.
Diệp Hiên từng thề với trời, vận mệnh sau này của hắn sẽ không bị bất kỳ kẻ nào nắm trong tay, nếu như người nào muốn khống chế vận mệnh của hắn, kết quả duy nhất chỉ có chết, không có bất kỳ người nào có thể ngoại lệ.
…
Thành phố Giang Nam, Bích Vân Hiên.
Diệp Hiên ngồi dựa trên chiếc ghế xô-pha mềm mại, đang quan sát tiết mục phát lại trên TV, thần tình trên mặt không vui không buồn, không nhìn ra trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ là ngẫu nhiên hơi nhíu mày, chứng minh trong lòng Diệp Hiên cũng không bình tĩnh.
Ở giữa màn hình TV.
Một cơn mưa sao băng cực kỳ hiếm thấy, từ đông sang tây xẹt qua bầu trời, viên lưu tinh màu đỏ kia cực kỳ chói mắt, càng làm cho phóng viên kích thích hô to, không ngừng căn cứ thông tin mình nắm chắc mà nói rằng mưa sao băng xuất hiện lần này chính là kỳ quan nghìn năm khó gặp.
Thuận tay tắt TV, Diệp Hiên nhắm mắt lại, đối với chương trình này hắn đã liên tục quan sát ba lần.
Người khác không biết những mưa sao băng này là vật gì, nhưng Diệp Hiên có thể khẳng định, mưa sao băng xuất hiện lần này, chính là huyết hồn cùng dị thú từ chiến trường huyết hải chạy ra khỏi.
Mà hình ảnh phát trong ti vi chỉ là một góc băng sơn trong đó, chỉ sợ các nơi trên toàn cầu, những dị thú cùng huyết hồn này, sớm đã nằm vùng ám chỗ.
- Thế giới này phải đổi rồi!
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Lúc đầu dựa theo cách nghĩ ban đầu của Diệp Hiên, những huyết hồn cùng dị thú này xuất hiện ở nhân gian, tất nhiên sẽ mang đến cho thế giới này biến hóa long trời lở đất, vì an toàn của người nhà, đương nhiên phải chém tận giết tuyệt những huyết hồn dị thú này.
Mà khi Diệp Hiên biết được âm mưu của Nguyên Linh, cái ý nghĩ này cũng theo đó biến mất.
Dựa theo suy đoán của mình, Diệp Hiên hắn tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, đã là cái gai trong thịt cái đinh trong mắt của những huyết hồn này, khi nhóm huyết hồn này thôn phệ đầy đủ huyết nhục tinh khí, tất nhiên sẽ tới tìm hắn gây phiền phức.
Khi những huyết hồn này từng bước khôi phục tu vi, tự nhiên sẽ mang cho hắn áp lực thực lớn, mà đây cũng là điều mà Nguyên Linh muốn thấy, vì chính là bức bách hắn đẩy ra cánh cửa kia, cất bước tới một bước then chốt kia, trở thành tiên nhân trong truyền thuyết.
Thành tiên!
Hai chữ mê người đến cỡ nào!
Ngay cả là Diệp Hiên khi đối mặt với hai chữ này, cũng có không có lý do để từ chối, chỉ là Diệp Hiên cũng không phải hạng người ngu xuẩn, nếu như Nguyên Linh đã tính toán, làm sao có thể chỉ là muốn cho hắn thành tiên?