Chương 49: Bạch Hổ Hạ Sơn Đồ, Ăn Trộm.
Trình gia thật đúng là được trời cao ưu ái, mới có thể gặp được loại tồn tại như Tần đại sư!
Trình Tướng Quốc lại bắt đầu nói cảm ơn.
Lúc này mới mang theo đứa nhỏ rời đi.
Đợi đến sau khi hai người đi, Tần Dược liền lấy tờ giấy Tuyên Thành mà đối phương đưa ra, đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Hắn trải rộng giấy Tuyên Thành ra, trong đầu nổi lên một bức tranh.
Hổ!
Bạch Hổ.
Bên trong truyền thừa có vô số trận pháp, bùa chú, cũng có bóng hình của Bạch Hổ, gần như là được khắc ở trong đầu của Tần Dược.
Khiến cho trong lòng Tần Dược hiểu rõ.
Sau một khắc, Tần Dược dùng ngòi bút chiếm mặc, nhanh chóng phác thảo.
Mây bay nước chảy, một con hổ trắng bỗng xuất hiện ở trên trang giấy.
Phía sau con hổ là mây bay lượn lờ, đỉnh núi tầng tầng lớp lớp, nhìn rất giống với ở chỗ chân trời.
Ba giờ sau.
Tần Dược mới vẽ xong tấm Bạch Hổ Hạ Sơn Đồ này.
Trong chốc lát, ánh sáng đen trắng bỗng được phản chiếu, bức vẽ hoàn thành.
"Rống!"
Từ nét bút cuối cùng, Tần Dược dường như nghe thấy một tiếng rít bên tai.
Con hổ này tràn ngập linh tính.
Kết hợp với uy lực của bùa chú, trận pháp Bạch Hổ mà Tần Dược vẽ ra cũng không phải một bức họa bình thường.
Sau đó, Tần Dược trực tiếp đi ra cửa.
Đi không được 50m, hắn đã tìm được một mục tiêu, tiến vào bên trong.
Thư Giám Các.
Đây là một nơi bán tranh chữ.
Đồng thời còn phụ trách trang hoàng.
Nhưng mà tiệm này hiển nhiên không quá quen thuộc với Tần Dược, nhìn thấy cách ăn mặc của Tần Dược cũng có chút ngạc nhiên.
"Khách hàng muốn mua gì?"
"Có bán tranh cuộn không?"
"Có, anh muốn mua tranh cuộn hay là khung tranh, có cần kèm theo kính hay không!"
"Tranh cuộn là được!"
Tần Dược nói.
Sau đó, hắn lựa chọn một tranh cuộn cổ kính rồi trả tiền.
Sau khi mang tranh cuộn về cửa hàng của mình, Tần Dược lắc giấy Tuyên Thành một cái. Giấy Tuyên Thành này thế mà bay lên trên không trung, trực tiếp dán vào bức tranh cuộn treo trên vách tường.
Nếu như mà bồi tranh, dùng máy móc cũng phải mất hai giờ, làm thủ công thì cần 1-2 tuần.
Tần Dược hất một cái lại trực tiếp dán lên.
Bạch Hổ thu hồi móng vuốt, dường như đang nằm sấp xuống, biếng nhác, ngây thơ chân thành, tuyệt không hung mãnh.
Tần Dược nhìn thấy vậy thì cười một tiếng.
Thời gian cũng không còn sớm, xem ra hôm nay sẽ không còn người hữu duyên nào nữa, Tần Dược dứt khoát đóng cửa hàng rồi rời đi.
Cùng lúc đó.
Sắc trời cũng dần dần tối lại.
Trong cửa hàng.
Bức tranh Bạch Hổ Hạ Sơn Đồ biến hóa theo ánh sáng, dần trở nên hung ác.
Mãnh hổ dương móng vuốt về phía trước, mắt hổ trợn lên giận dữ, dường như lúc nào cũng có thể tấn công con mồi trong đêm tối.
Đã là 2 giờ sáng.
Một âm thanh sột soạt bỗng truyền đến.
Một người đàn ông lén lén lút lút đi dọc theo phía sau con hẻm.
Anh ta đã điều tra nghiên cứu địa hình mấy ngày nay, phát hiện phía sau ngõ hẻm tuy có mấy cái camera giám sát, nhưng mà cũng không nhiều, hoàn toàn có thể tránh được, cho nên liền tiến vào nơi này.
Đồng thời, nơi này còn có sân sau, vách tường cũng đều không cao, chỉ cần không bật điện thì có thể nhảy vào bên trong sân nhỏ.
Nếu như sau cửa không khóa, hoặc là cửa sau là loại dễ dàng cạy khóa.
Tên trộm vặt này chính là có thể kiếm bộn.
Người nào mà không biết, trên Phố đồ cổ này có một bức tranh chữ, có lẽ là có giá trị không nhỏ.
Không bao lâu sau, anh ta chọn một cái vách tường, nhanh chóng leo lên, phía trên tường thế mà lại có thủy tinh, rõ ràng chính là phòng ăn trộm.
Nhưng mà tên trộm vặt này có mang theo bao tay và búa, rất nhanh đã đập nát mấy tấm thủy tinh kia rồi bò lên.
Đáng tiếc, cửa sau của cửa hàng là cửa chống trộm, các cửa sổ đều được hàn lan can sắt.
Trong sân nhỏ trưng bày một số vật cũ, còn không sử dụng đến mấy thứ như tủ đựng.
Cũng không đáng mấy đồng tiền, anh ta cũng không muốn chuyển ra ngoài.
Nhưng mà tên trộm vặt này làm sao cam tâm nên đã tiếp tục thăm dò.
Một giờ sau, anh ta đã liên tục tiến vào bốn năm nhà, thậm chí còn nhìn thấy camera giám sát màu đỏ, dọa cho anh ta đến mức phải bỏ chạy.
"Một nhà nữa, không được liền đi, mẹ nó, không mò được cái gì cả."
Ăn trộm mệt đến ngất ngư.
Hắn ta lại sờ soạng lên một bức tường khác.
"Tường này thế mà không có phòng ngự gì?"
Cũng không có thủy tinh, càng không rào chắn cao thấp gì cả.
Tên ăn trộm tuỳ tiện leo tường đi vào.
Điều khiến cho hắn ta càng không thể tin nổi chính là cửa sau thế mà còn không khóa.
Hay lắm, đây không phải là phát tài rồi sao?
Tên ăn trộm kéo cửa sau ra rồi tiến vào trong cửa hàng.
Mà Bạch Hộ trên vách tường lúc này cũng chuyển động ánh mắt, khóa chặt người xâm lấn đang tiến vào.
"Cái này là thứ đồ gì? Là một cửa hàng coi bói sao?"
"Móa, mấy cái lá bùa hỏng này không phải đều là gạt người đó chứ?"
"Cái gì cũng không có."
Ăn trộm lượn quanh một vòng, cuối cùng đi đến trước bức tranh Bạch Hổ, tay giơ tay đèn pin chiếu lên một chút.
Đợi đến khi ánh đèn chiếu đến ánh mắt của Bạch Hổ, đồng tử của Bạch Hổ này bỗng nhiên co rụt lại.
Tên ăn trộm còn cho là mình nhìn lầm, chỉ là không chờ anh ta kịp phản ứng thì bỗng một tiếng gầm giận dữ vang lên.
"Rống!"
m thanh hung ác, chấn nhiếp lòng người.
Tiếng rống to lớn này thậm chí còn mang theo cuồng phong.
Sau đó, một đạo ánh sáng nhảy ra ngoài từ trên bức họa.
Một con hổ to lớn kề sát mặt tên ăn trộm, thậm chí còn dùng một chân đánh về phía ăn trộm.
Tên ăn trộm chỉ cảm thấy như có một cỗ lực lượng to lớn truyền đến khiến cho anh ta lập tức kêu thảm một tiếng, rồi bay rớt ra ngoài.
"Loảng xoảng!"
Tên ăn trộm chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều nát hết rồi.
Nhưng mà lúc này, anh ta đã bất chấp đau đớn, chật vật chạy về phía sân sau.
"Có hổ, có hổ!"
Anh ta vừa kêu thảm vừa phi nước đại, giống như là dùng hết sức bú sữa mẹ để chạy.