Huống chi, ai cũng biết lai lịch của Lâm Lăng là đến từ học viện Thiên Diễn của Đại Viêm Vương Triều, sau khi tham gia cuộc thi Bách Viện thì mới gia nhập Chấp Sự Đường của Cửu Đại Điện Tông.
Tính tuổi thì nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi, so với Thánh Tử ‘Lâm Thiên’ vạn năm trước thì hoàn toàn là hai nhân vật khác biệt thời đại.
Cho nên phỏng đoán này thật sự có chút vô căn cứ.
“Vệ tiền bối, có phải ngươi hiểu lầm gì rồi hay không?” Phong Kinh Dương nghiêm cẩn nhìn chằm chằm vào Vệ Quý Nguyên, nghi hoặc nói.
“Đôi mắt Luân Hồi chính là chứng minh tốt nhất.” Vệ Quý Nguyên thản nhiên nói: “Mà ta là cùng thời đại với Thánh Tử điện hạ, sao có thể nhận nhầm người được.”
Đôi mắt Luân Hồi!
Nghe thế, sắc mặt Phong Kinh Dương hơi rung động.
Ông ta ánh mắt kinh nghi nhìn về phía Lâm Lăng, suy nghĩ phủ định trong lòng ban đầu lại bốc cháy lên một tia phỏng đoán.
Chẳng lẽ tiểu tử này là luân hồi chuyển thế của Thánh Tử ‘Lâm Thiên’?!
“Phong các chủ và Chấp Sự Trưởng nói Lâm Thiên cái gì vậy?”
“Đúng vậy, tên kia lại là ai?”
Đối với cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, đông đảo thành viên đệ tử và chấp sự Phong Vân Các chung quanh đều hoang mang không thôi.
“Động tĩnh lớn như vậy, nàng còn không có phát hiện sao?” Ánh mắt Lâm Lăng quét qua, lại không tìm thấy bóng dáng Đào Linh trong đám người.
Sau đó hắn lấy ra một truyền âm phù rồi đốt lên.
Trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ biến thành một câu: “Ta, đã trở lại.”
Hiện tại hắn ở trên không đảo nhỏ Phong Vân Các, nếu Đào Linh ở Đào phủ trên đão thì khoảng cách này đã đạt tới phạm vi truyền tống.
Mà lúc này, trong nội viện bắc khu Đào phủ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app . Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .com.com. Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đào Linh vừa mới ngửa đầu uống rượu thì nhẫn không gian trên tay đột nhiên lao ra một truyền âm phù.
Thấy thế, ánh mắt Trần Hoa hơi đanh lại, có ý ngăn cản người ngoài phá hư thời khắc ở chung quý giá hiện tại của hắn ta và Đào Linh.
Vèo!
Hắn ta búng nhẹ ngón tay, đột nhiên bắn nhanh ra một tia sáng xanh sắc bén, kiếm khí trực tiếp đánh nát truyền âm phù.
“Hả? Vừa rồi có truyền âm phù đúng không?” Đào Linh buông bình rượu, gương mặt đỏ bừng nhìn khắp xung quanh, nghi hoặc hỏi.
Lúc này nàng đã có bảy phần men say, ý thức mông lung, cũng không thể thật sự xác định.
“Cái gì mà truyền âm phù? Chắc nàng uống say rồi.” Trần Hoa mặt không đổi sắc mà mỉm cười, “Ta còn có mấy bầu rượu ngon, hôm nay chúng ta không say không về.”
Khi nói chuyện, hắn lại lấy ra rất nhiều vò rượu rồi đặt trên bàn, cũng lặng lẽ kích hoạt một trận pháp ngăn cách, bao phủ sân này.
Xem hành động này thì có vẻ hắn ta đang tính hoàn toàn chuốc say Đào Linh.
“Chỉ cần gạo nấu thành cơm, ta không tin nàng sẽ không có chút cảm giác gì với ta.” Trong lòng Trần Hoa sinh ra một suy nghĩa lớn mật, quyết định bí quá hoá liều một lần.
“Ta uống nhiều thật, nhưng cũng không phải ngốc, ngươi cảm thấy ta dễ dàng bị lừa dối như vậy sao?!”
Men say trên mặt Đào Linh lại đột nhiên có thêm vài phần lãnh diễm, càng thêm phản cảm vì Trần Hoa dám tùy ý làm bậy như vậy.
Nhưng truyền âm phù vừa rồi còn chưa vang lên thì đã bị Trần Hoa phá huỷ, căn bản không thể xác định là ai truyền tin tức cho nàng.