Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 228: 228: Quân Địch Tan Tác


Khi lá chắn bảo vệ biến mất, đám pháp sư chắc chắn trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên.

Tiếng năm khẩu pháo nổ ầm ầm không ngừng vang lên.

Số lượng của pháp sư doanh đã bị thương gần nửa chỉ trong phút chốc.

Những pháp sư còn lại không còn là mối đe dọa nữa.
“Vô liêm sỉ!”
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tên phó tướng da ngăm đen thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ.

Cổng thành gần ngay trước mắt, chỉ còn vài bước nữa là bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Thế nhưng không ngờ lại xuất hiện biến cố như vậy!
Tên phó tướng da ngăm đen cầm thanh đao chống lại hơn mười bản phân thân của Nghĩ Hoàng, đồng thời nhìn lướt qua cổng thành bằng kim loại ở phía sau.

Trong lòng hắn ta sốt ruột, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, mặc cho ngọn lửa của Nghĩ Hoàng phân thân đánh lên người khiến cho hắn ta như kiểu bay ra từ trong đống lửa.

Với lực đánh mạnh mẽ, thân thể hắn ta như hóa thành một ngọn lửa lao về phía cổng thành.

Lúc sắp đánh tới cổng thành, tên phó tướng da ngăm đen quát lớn một tiếng, hai chân đạp xuống đất khiến cho thân thể của hắn ta dừng lại.

Trong lúc linh lực còn đang chấn động, ngọn lửa trên người hắn ta đều bị phá hủy!
Xoạt!
Ngay sau đó, thanh đao trong tay hắn ta bộc phát một lực lôi đình vô cùng mạnh mẽ chém về phía cổng thành.

Một tiếng “ầm” vang lên.


Cổng thành kim loại nặng nề mở ra dưới thanh đao lóe ra ánh điện nhấp nháy.
“Nhiệm vụ hoàn thành…Phụt!”
Tên phó tướng da ngăm đen cười toe toét nhưng hắn ta còn chưa kịp nói xong thì miệng đã phun ra một ngụm máu tươi.

Mặc dù vậy nhưng trên gương mặt hắn ta vẫn lộ ra vẻ phấn khích.

Cổng thành vừa bị phá, chắc chắn sẽ mở ra một kẽ hở cho đoàn quân và cũng có lợi cho việc tấn công thành.
Tuy nhiên khi lớp bụi trên cổng thành tan đi, một số thân ảnh đỏ tươi đập thẳng vào mắt.

Tất cả đều là áo giáp đỏ trông như thanh đao bằng thép.

Đội quân này còn cao lớn hơn cả binh lính loài người.

Nhìn xung quanh chỉ thấy tất cả đều là thân thể vạm vỡ, cơ bắp cường tráng, toàn thân tràn ngập hơi thở cuồng bạo giống như mãnh thú.
“Chiến sĩ Cuồng tộc?”
Thấy vậy, con ngươi trong mắt của phó tướng da ngăm đen đột nhiên co rút lại.
Nụ cười trên gương mặt hắn ta lúc này cũng trở nên cứng ngắc.

Bởi vì số lượng người của đội quân Cuồng tộc trước mắt này lên tới mấy vạn! Nhất là tên chiến sĩ trung niên Cuồng tộc đứng ở vị trí cao nhất kia đang cầm một thanh đao răng cưa, khí phách ngang tàng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là thủ lĩnh của Cuồng tộc, Đạt Vũ.
“Gϊếŧ!”
Trong mắt Đạt Vũ lộ ra vẻ hung ác, tiếng quát chói tai vang lên, đồng thời ông đột nhiên biến thân thành chiến sĩ Cuồng tộc.

Hơi thở toát ra từ ông lập tức tăng vọt có thể so với võ tu cấp 9! Theo sát phía sau là hơn 10 nghìn chiến sĩ Cuồng tộc cũng đồng loạt nổi điên lao về phía cổng thành như một cơn lốc.
“Chịu chết đi!”
Đạt Vũ xông lên phía trước đột nhiên gầm lên một tiếng, thân hình xông lên đầy mạnh bạo.


Cùng lúc đó, thanh đao răng cưa trong tay ông mang theo một cỗ lực lượng khủng bố chém xuống đầy mạnh mẽ.

Thấy vậy, nhất thời vẻ mặt của tên phó tướng da ngăm đen trở nên căng thẳng.

Với khoảng cách gần và tốc độ như thế mà muốn toàn thân trở ra là rất khó.

Hơn nữa, hiện tại hắn ta còn đang bị thương.
Trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng tên phó tướng da ngăm đen chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đối đầu, vội vàng giơ đao ra chặn.

Tuy nhiên đây cũng là lần đầu tiên hắn ta giao chiến với chiến sĩ Cuồng tộc cho nên hắn ta đã xem nhẹ sức mạnh của bọn họ.
“Keng!”
Khoảnh khắc khi hai thanh đao chạm vào nhau b ắn ra tia lửa, tiếng kim loại va vào nhau vang lên và thanh đao trong tay tên phó tướng da ngăm đen bị gãy.

Thanh đao răng cưa của Đạt Vũ uy lực không giảm, bổ thẳng về phía đầu của đối phương!
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, toàn thân tên phó tướng da ngăm đen cùng với áo giáp trên người hắn ta bị chém làm đôi.

Máu chảy khắp nơi, ruột và nội tạng cùng với nửa thi thể còn lại trông vô cùng máu me.
Sau khi chặt đầu một tên phó tướng bên địch, Đạt Vũ còn chẳng thèm nhìn, ông cầm thanh đao dính máu trong tay vè lao về phía đội quân phía trước với vẻ mặt dữ tợn.

Ngay phía sau là hơn 10 nghìn chiến sĩ Cuồng tộc cũng điên cuồng lao lên.

Bọn họ giống như một thanh đao sắc bén trên chiến trường, đi đến đâu máu cũng đổ thành sông.
“Ngừng bắn Linh Phương pháo, bắt đầu đánh tay đôi với quân địch!”
Để tránh Linh Dương pháo gây tổn thương cho chiến sĩ Cuồng tộc nên Lâm Lăng ra lệnh ngay.
“Bọn khốn kiếp này, kiếm của ông đây đã đói khát lắm rồi.”
Nghe thấy đánh nhau, La Hán chính là người phấn khởi nhất.

“Quân phòng thủ thành cùng ông đây đi ra ngoài!”
La Hán cung thanh kiếm dài của mình, linh khí trên người hắn ta tăng lên và hắn ta nảy thẳng lên tường thành.

Khí thế hung hãn không khác gì chiến sĩ Cuồng tộc.
“Gϊếŧ!”
Ngay lập tức, một số lượng lớn quân phòng thủ thành lao ra cổng thành với sĩ khí dâng cao và giao chiến với quân địch ở phía đối diện.

Hàng trăm nghìn Hỏa Văn Nghĩ cùng quân đoàn Cuồng tộc là hai lực lượng chính.
Bố cục hiện tại đang nghiêng về phía thành phố Hỗn Loạn.

Trong vòng chiến cao nhất, ba tên phó tướng cấp 9 bên quân địch đã bị Đạt Vũ và Nghĩ Hoàng đánh bại.

Cho đến hiện tại, bọn họ mới chính thức nhận ra rằng, trước đây bọn họ coi nhẹ thành phố Hỗn Loạn cho nên cái gọi là công thành dễ dàng, nghe buồn cười làm sao!
“Không thể ngờ rằng Lữ Thương ta lại thất bại lần đầu tiện ở lãnh địa Hỗn Loạn này…”
Chiến trường xa xa phía sau, Lữ Thương cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt ông ta nhìn khói nổi lên khắp bốn phía, trong lòng thờ dài một hơi.

Thấy thế trận đã quyết, Lữ Thương cũng không còn quyết tâm chiến đấu đến chết nữa.
“Truyền lệnh xuống, rút quân.”
Một tiếng thở dài trầm thấp lại vang lên.

Lữ Thương ngẩng đầu nhìn về phía bóng đen thần bí trên tường thành ở phía xa, ông ta kéo cương dây ngựa rồi phi ngựa rời đi.
“U!”
Ngay sau đó, một tiếng kèn du dương vang lên giữa trời đêm và truyền tới mặt đất trong khu vực này.
“Thống soái có lệnh, toàn quân rút lui!
Nghe thấy khẩu hiệu rút quân, binh lính của Hắc Kỵ Binh như được giải thoát.
Nhất thời, làm sao bọn họ còn dám tiếp tục khiêu chiến ở đây nữa nên chỉ cần có thể trốn thoát thì đều lựa chọn rút lui chạy trốn.

Với những kẻ trốn không thoát, bọn họ chỉ có thể kêu la thảm thiết vì chết dưới đao của chiến sĩ Cuồng tộc.
Binh sĩ trên chiến trường không phân thiện ác.

Chỉ là bọn họ có lập trường khác nhau và mục tiêu duy nhất của bọn họ chính là giành chiến thắng trong cuộc chiến.


Cái gọi là từ bi, tàn nhẫn và cảm thông không phải là quy tắc của chiến trường.
“Cuối cùng cũng xong.”
Trên tường thành, Lâm Lăng nhìn quân địch rút lui như thủy triều, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng trận chiến phòng ngự đêm nay không có nguy hiểm nhưng kết quả thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.

Hắn tin rằng trong hai trận chiến với đế quốc Tinh Vũ, lãnh địa Hỗn Loạn sẽ trở nên nổi tiếng.

Những thế lực vương triều có ý đồ muốn chiếm lấy mỏ đá Linh Dương sẽ phải suy nghĩ trước khi muốn tấn công.
Và đúng như Lâm Lăng đã đoán.

Mấy ngày sau, khi tin tức được lan truyền đã gây ra một trận sóng to gió lớn giữa các thế lực vương triều.

Vốn dĩ một số vương triều xung quanh lãnh địa Hỗn Loạn như hổ rình mồi đối với mỏ đá Linh Dương nhưng sau khi nhận được tình báo, mấy vị vua của vương triều đó đều tự bỏ lòng tham.

Dù sao ngay cả át chủ bài quân đội chính quy của đế quốc Tinh Vũ, thậm chí còn do chính Lữ Thương chỉ huy cũng bị đánh cho tan tác rồi bỏ chạy.

Vậy thì bọn họ lấy đâu ra tự tin cho rằng có thể chiếm được thành phố Hỗn Loạn.

Cứ như vậy, địa vị quân sự của lãnh địa Hỗn Loạn coi như đã được hoàn toàn thiết lập ở đại lục Thương Khung! Nếu như không phải ở trong tình huống bất đắc dĩ thì không có ai dám mạo phạm.
Trong khi càng ngày càng có nhiều thế lực chú ý tới lãnh địa Hỗn Loạn thì trong lúc đó, mọi người cũng càng tò mò hơn về vị lãnh chúa thần bí Lâm Lăng.

Thậm chí còn có một số thuật sĩ giang hồ lấy tên của lãnh chúa là ‘Lan Lăng Vương’ đã biên soạn thành nhiều câu chuyện dân gian cùng với những câu chuyện hư cấu và tin đồn khác nhau.
Sau khi giải trừ nguy cơ xong, những ngày tiếp theo, lãnh địa Hỗn Loạn chính thức bước vào thời kỳ phát triển vượt bậc.

Kiến trúc chính bên trong thành đều được Lâm Lăng kết hợp một số đặc điểm phong cách hiện đại từ trong cuộc sống kiếp trước của hắn.

Tuy rằng hiện tại mới chỉ hình thành bước đầu nhưng nó đã có những nét kiến trúc vô cùng tiên tiến so với các thành khác ở đại lục Thương Khung khiến cho nhiều bậc thầy về kiến trúc phải kinh ngạc.

Hiện tại, có thể nói diện mạo của thành phố Hỗn Loạn đang thay đổi từng ngày.
Khoảng hai tháng sau, toàn bộ công trình khổng lồ cuối cùng cũng bước vào giai đoạn hoàn thiện.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất