Chương 20. Thuyết phục
Cô ta cũng không dám vỡ lở ra, lúc ấy nhiều người thấy cô ta dẫm lên phân và nước tiểu như vậy, nếu vỡ lở ra, cô ta rất khó vãn hồi, mấu chốt cô ta càng sợ ầm ĩ đến tai bà nội.
Phương Tiểu Quyên vừa tức vừa đau lòng: "Con thật là quá thiện lương mới có thể để con nhỏ sao chổi kia cưỡi lên đầu! Con yên tâm, hai ngày nay mẹ nhất định nghĩ biện pháp đuổi nó ra khỏi nhà!"
Nếu là trước kia, Tiểu Kiều nhất định rất vui vẻ nghe như thế, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Hâm Sinh, ý nghĩ cô ta thay đổi.
Hiện tại cô ta phải làm không phải đuổi Đại Kiều ra khỏi nhà, mà là nghĩ biện pháp thuyết phục mẹ mình ly hôn, còn để mẹ cô ta cấu kết với Vương Hâm Sinh, chờ ly hôn rồi thì để cha cô ta lại cho Đại Kiều!
Bản thân nói lắp, lại thêm một người cha bại liệt, cô ta cũng không tin đời này Đại Kiều còn có cơ hội xoay người!
Nghĩ đến đây, cô ta ngẩng đầu, nháy con mắt hơi nước sương mù: "Mẹ, nếu chị bị đuổi đi, việc nhà kia ai làm? Lúc đầu con cũng có thể hỗ trợ, có điều thân thể con quá kém, nếu không vẫn là để con làm đi, cũng không thể bắt mẹ vừa xuống ruộng vừa làm tất cả việc nhà, còn phải chăm sóc cha, như vậy mẹ quá mệt mỏi."
Cô ta hơi nghiêng đầu, bộ dáng ngây thơ trong sáng nhìn qua vừa ngoan vừa quan tâm.
Phương Tiểu Quyên ngây ngẩn cả người.
Bà ta thật đúng là không nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này!
Giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà, cho gà ăn hái rau dại kiếm củi, từ sau khi Đại Kiều bốn tuổi, những việc nhà này toàn một mình bà ta làm.
Bình thường bà ta chỉ cần xuống ruộng làm chút việc nhẹ nhõm, kiếm chút công điểm về là được rồi, nếu không muốn đi, tùy lúc có thể xin nghỉ, dù sao Kiều Chấn Quân có thể kiếm công điểm nuôi gia đình.
Bà ta chưa từng nghĩ tới, Kiều Chấn Quân vừa bại liệt, bà ta không chỉ phải xuống ruộng kiếm công điểm cả ngày, tan tầm về còn phải chăm sóc Kiều Chấn Quân.
Nếu đuổi Đại Kiều đi, việc nhà không ai làm, thân thể Kiều Kiều kém như vậy, đương nhiên không thể để cô ta làm việc, cuối cùng nhất định vẫn là rơi vào trên người bà ta.
Cho đến giờ phút này, Phương Tiểu Quyên mới ý thức được, Kiều Chấn Quân bại liệt sẽ mang đến bao lớn ảnh hưởng cho cuộc sống bà ta!
Bà ta còn nhớ tới trước đó Tiểu Kiều đề cập qua ly hôn, nếu ly hôn, bà ta không chỉ có thể vứt bỏ tai hoạ Đại Kiều này, mà Kiều Chấn Quân cũng có thể cùng vứt bỏ!
Nhưng rất nhanh bà ta lại lắc đầu, mặc dù Kiều Chấn Quân bại liệt, nhưng nhà họ Kiều còn đó, nếu bà ta ly hôn, đi đâu mà tìm người giàu có như thế?
Tiểu Kiều nhìn mẹ mình lộ ra mấy phần dao động, nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ nói: "Con vừa mới đi ngang qua nhà đội trưởng, cố ý đếm một chút, tổng cộng bảy gian phòng gạch ngói, còn nhiều ba gian so với nhà bà nội!"
Ánh mắt Phương Tiểu Quyên lóe lên một cái.
Trong thôn này, muốn nói giàu có hơn nhà họ Kiều thì cũng chỉ có nhà họ Vương.
Nhà họ Vương có năm đứa con trai, bốn người chăm chỉ, con cả với con thứ ba càng rất có tiền đồ.
Nhưng bọn họ đều đã kết hôn, con đã có mấy đứa, lại giàu có thì có ích lợi gì?
Không đúng, còn có một người hiện tại cô độc, Phương Tiểu Quyên nghĩ đến Vương Hâm Sinh, nhưng rất nhanh lại nhíu mày.
Nhà họ Vương rất giàu có, nhưng Vương Hâm Sinh quá lưu manh!
Để anh ta làm việc, anh ta không giả bệnh thì cũng xin phép nghỉ, quanh năm suốt tháng, kiếm công điểm còn ít hơn bà ta! Gả cho đàn ông như vậy, thời gian đâu còn có hi vọng gì?
Tiểu Kiều nhìn mẹ mình như vậy, đương nhiên biết bà ta đang nghĩ tới cái gì, nhưng cô ra cũng không nóng nảy.
Cơm phải ăn từng miếng, ly hôn cũng phải từng bước một, mỗi ngày cô ta thổi gió bên tai bà ta, cô ta cũng không tin mẹ mình còn có thể không động tâm?
Nhà họ Kiều bên này có âm mưu đen tối, bên nhà họ Tống cũng không bình yên.
Vợ Tống Kim Lai bị mẹ chồng đánh một trận, đợi chồng bà ta trở về, bà ta lại bị hung hăng đánh một trận, thiếu chút nữa không xuống giường được!
Vợ Tống Kim Lai nhìn những vết ứ xanh tím trên người, đau đến hít vào khí lạnh, càng thêm hận Lâm Tuệ đến đáy lòng.
Mụ già lẳng lơ, lại dám cáo trạng, đã vậy thì đừng trách bà ta không khách khí!
Vợ Tống Kim Lai nhìn mẹ chồng ra ruộng phần trăm làm việc, thân thể bà ta lóe lên, cũng chạy theo ra cửa, đến nhà mẹ đẻ.
Trời đông rất nhanh tối, không đến sáu giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, ăn xong cơm tối, thôn dân đóng cửa sớm một chút đi ngủ.
Sau khi Kiều Chấn Quân bại liệt, nhà họ Kiều thay phiên phái người tới gác đêm cho ông, mấy ngày nay tới là Kiều Chấn Quốc.
Có bác cả, Đại Kiều không có gì quá lo lắng, lau xong thân thể thì lên giường đi ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, trong phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng va đập ——