Chương 31. Đánh nhau
Dòng họ nhà họ Lâm ba đời đều sinh con trai, bên trên Lâm Tuệ có năm anh trai ruột, thật vất vả mới sinh được một cô con gái, bình thường, người nhà họ Lâm đều cưng chiều hết mực, con gái trong thôn không người nào quý giá hơn cô ta!
Hôm nay, lúc bị đánh, người nhà họ Lâm cũng chưa hề đi ra bất kỳ một người nào, cũng bởi vì những người đàn ông này đều đang đi sửa bồn nước, mà phụ nữ thì tới trong trấn uống rượu mừng, chỉ có chị dâu thứ hai là ở lại để chăm sóc Lâm Tuệ.
Nhưng chị dâu thứ hai của Lâm Tuệ là một người không đáng tin, sau khi nhận cá của Đại Kiều đưa, ả ta vừa khoe khoang vừa đưa một trong những con cá này tới nhà mẹ đẻ ở đội sản xuất bên cạnh, dẫn tới việc Lâm Tuệ bị đánh cả nửa ngày, cũng không ai ra giúp bà ấy.
Lúc này, người lớn của nhà họ Lâm nghe tin Lâm Tuệ nhảy giếng, làm gì còn tỉnh táo được nữa?
Mặc dù Vương Thu Anh đã sắp sáu mươi tuổi, nhưng bước chạy cứ như bay, ngay lúc bà nhìn thấy con gái nhắm chặt hai mắt, không nhúc nhích gì rồi nằm trên mặt đất, ngay lập tức "hu" một tiếng khóc rống lên.
"Con gái đáng thương của mẹ, con sao vậy? Con có chịu uất ức lớn thế nào thì cứ đợi mẹ trở về, con có bao nhiêu người anh, chẳng lẽ còn có thể khiến con uất ức được sao hả?"
Năm người anh của Lâm Tuệ đều vừa đau lòng, vừa biểu hiện giận dữ, lôi kéo người để hỏi thăm xem Lâm Tuệ xảy ra chuyện gì.
Khi biết em gái mình bị nhà họ Phương đánh, năm người đàn ông thật sự tức muốn nổ cả mắt.
Nếu lúc này, anh em nhà họ Phương ở đây, chắc chắn sẽ bị đánh chết tươi tại chỗ!
Lâm Phong nắm chặt nắm đấm kẽo kẹt: "Má nó, em gái của Lâm Phong này mà cùng dám đánh, đúng là chán sống rồi!"
Mấy người anh em khác cũng ồn ào phụ họa: "Không đánh cho bọn rơi răng đầy đất, thì họ cò tưởng nhà họ Lâm chúng ta không có ai!"
Thế là năm anh em bọn họ quyết định chia ra hai đường, chú năm cõng em thứ sáu và mẹ quay về nhà, bốn người anh em khác thì đi tới nhà họ Phương tính sổ!
Trước đó, những người dân đã bỏ lỡ trò hay lập tức vui sướng nói: "Nhanh, nhanh đi cùng đi! Lần này có trò hay để xem rồi!"
Bốn anh em nhà họ Lâm hùng hổ đi tới nhà họ Phương.
Lúc này, nhà họ Phương đang ăn cơm chiều, vừa ăn vừa phàn nàn Đại Kiều là kẻ ăn cháo đá bát, có đồ tốt không quan tâm tới nhà bà ngoại.
Phương Tiểu Quyên chửi là nhiều nhất: "Đứa bé kia là một kẻ ôn thần, vừa ra đời là tôi đã không thích nó. Nếu biết sớm vậy thì lúc đầu, tôi đã bóp chết nó, tránh bị nó liên lụy tới có nhà mà về không được!"
Nếu Kiều Tú Chi nghe nói như vậy, chỉ sợ không nhịn được mà bật cười.
Rõ ràng bà ta muốn về nhà mẹ đẻ ở, có quan hệ gì với Đại Kiều, lại không phải là người có chỗ dựa gì cả!
Ngay lúc này, "Phanh" một tiếng, cửa sân nhà họ Phương bất chợt bị đạp ra!
"Ông trời của mẹ tôi ơi, là người nào tới quấy rối đây?" Bà Phương bị dọa tới mức hét ầm lên, cục thịt Phương Hữu Nhục trong ngực mụ ta cũng bị dọa khóc lớn lên.
Phương Phú Qúy phun "phèo" một tiếng, đứng lên, cậy mạnh nói: "Kệ con mẹ nó chứ, ai dám chạy tới nhà họ Phương chúng ta giương oai hả?"
Trong lòng Phương Tiểu Quyên nổi lên một dự cảm bất thường, chỉ là bà ta còn chưa kịp mở miệng, anh của bà ta đã xông ra ngoài trước.
Phương Phú Qúy lao ra, còn chưa thấy rõ người tới, một nắm đấm lớn như đống cát ngay lập tức chào hỏi ông ta!
"Bùm" một tiếng!
Đôi mắt Phương Phú Qúy bị đánh một quyền, đau tới mức hít khí lạnh một hơi: "Tao làm mày..."
"Ầm!"
Lại một quyền nữa!
Lần này, một quyền kia lập tức rơi vào bên mắt còn lại!
"Ngừng ngừng..."
"Ầm!"
Quyền thứ ba đánh xuống, ông ta cảm thấy sống mũi mình sắp sụp luôn rồi, cái mũi mát lạnh, hai hàng máu mũi chảy xuôi.
Bà Phương nhìn thấy con trai bị đánh, giống như dao mổ heo: "Sao các người có thể như vậy? Các ngươi mau dừng tay, mau dừng tay lại!"
Phương Tiểu Quyên là người cuối cùng đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa mềm nhũn tại chỗ.
Rốt cuộc vì sao vừa rồi bà ta có dự cảm xấu rồi, bà ta quên mất Lâm Tuệ có năm người anh trai!
Trước kia, lúc hai người còn là chị em tốt, bà ta đều cực kỳ ghen tỵ với việc Lâm Tuệ được cưng chiều trong nhà.
Không giống bà ta, không chỉ phải làm việc nhà, mà ngay cả món ngon gì, đồ dùng gì tốt đều phải thêm cho anh cả bà ta, đến phiên bà ta nhận thì có lẽ cặn bã cũng không còn!