Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Dịch)

Chương 36. Gà mái nổi giận

Chương 36. Gà mái nổi giận


Nhưng ông thật sự không cho rằng đứa nhỏ nói dối, dù sao Đại Kiều là đứa nhỏ ngoan ngoãn, ông chỉ tưởng cô còn nhỏ nhìn lầm thôi.
Đại Kiều thấy cha cô không tin mình, gấp đến độ không xong, đạp bàn chân nhỏ nói: "Thật mà! Là thật đó, nở hoa rồi!"
"Được được, con đừng vội, cha tin con là được." Kiều Chấn Quân trấn an nói, thái độ đó cũng rất có lệ.
Đại Kiều cắn môi nhỏ, mày giống như sâu lông nhỏ nhíu lại, một bộ rất buồn rầu, đột nhiên đôi mắt cô sáng lên, lại "Bịch bịch bịch" chạy ra ngoài.
Đại Kiều rất nhanh lại trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vận động mà đỏ bừng, giống hai quả táo nhỏ, đáng yêu vô cùng: "Cha, cha xem!"
Cô mở lòng bàn tay cho cha cô xem hoa lê, Kiều Chấn Quân vừa ghé lại nhìn, hết sức kinh ngạc!
Thật là hoa lê!
Ông cầm lấy đóa hoa lê nho nhỏ đó, đặt ở trước mắt lăn qua lộn lại nhìn thử, quả thật là hoa lê, nhưng chuyện này sao có thể chứ?
Đại Kiều thấy dáng vẻ khiếp sợ của cha cô, bụm cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm, là người nhà cũ của nhà họ Kiều lại đây.
Đại Kiều chạy ra, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bà nội cô như nữ hoàng chỉ đạo giang sơn đang chỉ huy mọi người: "Thằng cả, con chuyển bột mì Cường Sinh vào nhà bếp đi, vợ thằng cả, con đi xem thử còn có việc nào chưa làm thì làm giúp."
Quay đầu lại hạ giọng nói với Tiết Xuyên: "Ông đi qua một bên ngồi là được rồi, nơi này không có việc gì cần ông làm đâu."
Kiều Chấn Quốc cười ha hả đi làm việc theo phân phó của mẹ ông ta.
Vạn Xuân Cúc nghẹn khuất theo sát ở phía sau, miệng nhỏ giọng cằn nhằn: Mẹ chồng có thể đánh chết lợn rừng, mẹ chồng có thể đánh chết lợn rừng, mẹ chồng có thể đánh chết mình!
Lỗ tai Kiều Chấn Quốc thính, nghe thấy lời nói của vợ mình không khỏi vui hơn: "Em còn rất tự hiểu bản thân, biết mình trông giống lợn rừng!"
Vạn Xuân Cúc: "..."
"Nhưng mấy ngày nay anh lại nghĩ, anh cảm thấy khi so sánh với lợn rừng, em lại đen giống như cục phân lừa hơn, vợ à, anh khen em trắng đó, em vui đi chứ?"
Kiều Chấn Quốc cảm thấy phụ nữ chính là phiền phức, hai ngày nay cô vợ này của ông ta luôn cãi nhau với ông ta, nói ông ta quan tâm bà không giống như cha ông ta quan tâm mẹ ông ta, vì không để vợ ông ta tiếp tục gây sự với ông ta, cho nên lúc này ông ta cố ý tìm lời khen bà.
Vạn Xuân Cúc nghẹn một búng máu ở ngực: "..."
Em cám ơn anh, em cám ơn cả nhà anh!!!
Kiều Tú Chi ở phía trước nghe thấy cuộc trò chuyện của con trai và vợ con trai, nghĩ thầm quả nhiên là nồi nào úp vung nấy, hai đứa ngu xuẩn vừa xứng với nhau!
Trong lòng Vạn Xuân Cúc chất chứa ngọn lửa, thấy mẹ chồng bà đi vào, liền trút lửa giận lên người Đại Kiều: "Mày nói xem đồ con nít như mày làm việc chậm chạp, có phải cố ý muốn để lại cho tao làm không?"
Đại Kiều lắc lắc đầu nhỏ: "Không, không phải, mà..."
Vạn Xuân Cúc không kiên nhẫn cắt ngang lời của cô: "Mày đừng nói xạo, tao thấy mày chính là cố ý! Con nít như mày, còn nhỏ tuổi đã hư như vậy... A a a. . . . . ."
Bà ta đang dạy dỗ Đại Kiều, một con gà mái không biết mắc cái bệnh gì, đột nhiên vỗ cánh bổ nhào vào trước mặt bà ta, hung dữ mổ xuống mu bàn chân bà ta!
Đau chết bà ta!
Má ơi, con gà mái hung dữ như vậy lần đầu tiên trong đời gặp phải!
Vạn Xuân Cúc thét chói tai, bà ta muốn đuổi gà mái đi, nhưng gà mái vẫn một tư thế vì con chiến đấu bằng cả mạng sống, cứ đuổi theo bà ta.
Kiều Chấn Quốc đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy vợ bị gà mái đuổi chạy khắp sân, đang ôm bụng cười như chó: "Mẹ nói người xấu chó chê, vợ ơi, chắc chắn là bộ dạng của em rất xấu, con gà mái này mới mổ em!"
Tâm Vạn Xuân Cúc bị đâm thành ngàn vạn cái lỗ: "..."
Đâm tim, đồ sắt đá!!!
Kiều Tú Chi từ bên trong đi ra vừa lúc nghe nói như thế, khinh bỉ suýt chút nữa lật trời rồi!
Bà cũng chưa từng nói lời này, câu bà nói chính là người ghét chó chê, không phải người xấu chó chê!
Không muốn lãng phí võ mồm với hai đứa ngu xuẩn, bà ôm thằng hai lên cáng, sau đó quát thằng cả tiến vào cùng bà nâng đến nhà họ Phương.
Khi rời khỏi viện nhỏ, nhìn thấy đứa nhỏ Đại Kiều đang chớp chớp mắt to nhìn bà, thấy lòng người đều mềm mại: "Con muốn đi thì đuổi theo đi."
Đôi mắt to của Đại Kiều cong thành hai lưỡi liềm nhỏ, vui vẻ theo sát.
Vạn Xuân Cúc tới gần: "Mẹ, con cũng muốn đi."
Bà ta cũng không muốn đứng cùng với con gà mái đó dù chỉ một giây!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất