Chương 43. Màu vàng óng ánh
Vương Thu Anh đặt bát thịt lên chiếc bàn trên giường: "Nếu không có gì thì ăn thịt đi, mẹ đặc biệt để dành cho con đó!"
Lâm Tuệ nhìn thấy một bát đầy thịt, ấm áp nói:" Mẹ, mẹ ăn cùng con. Một mình con không ăn được nhiều như vậy."
Vương Thu Anh xua tay: "Mẹ ăn rồi, con ăn thêm đi. Đúng rồi, chuyện chị dâu con, anh hai con đã giáo huấn cô ta rồi, sau mẹ lại nói cô ta vài câu. Con cũng đừng để trong lòng, biết không?"
Bởi vì con dâu không đáng tin mà con gái mình bị đánh, Vương Thu Anh hận vô cùng, nhưng bà không làm gì được. Dù sao sau này khi bà và lão già đi rồi, con gái vẫn cần dựa vào anh trai và chị dâu.
Lâm Tuệ vốn không trách chị dâu: "Mẹ yên tâm, con không có trách chị dâu đâu."
Vương Thu Anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy bà ấy hiểu chuyện, cố gắng đút thịt cho bà ấy: "Con xem con gầy như cây sào nè, ăn nhiều cho thêm ít da ít thịt!"
Lâm Tuệ chọc miếng thịt trong bát, do dự hồi lâu: "Mẹ, con nghe nói vợ chồng Phương Tiểu Quyên ly hôn rồi. Chuyện này... có thật không?"
Vương Thu Anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bà ấy nghi nói: "Con hỏi cái này làm gì? Con muốn làm gì?"
Khuôn mặt Lâm Tuệ nóng lên, oán trách nói: "Mẹ, con có thể làm gì? Con chỉ là hiếu kỳ hỏi nhiều một câu thôi."
Hai mắt Vương Thu Anh lấp lánh mà nhìn bà ấy: "Mẹ mặc kệ trong lòng con đang suy nghĩ chuyện gì, có tính toán gì, toàn bộ đều phải bỏ đi cho mẹ, bằng không thì cũng đừng nhận mẹ là mẹ."
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, trong lòng con gái muốn cái gì, bà rõ ràng hơn ai hết.
Nếu là trước đây, bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản, nhưng hiện tại Kiều lão nhị bại liệt, mọi phương diện phải cần người khác chăm sóc, gả cho người như thế, không phải là tự tìm đường chết sao?
Vì lẽ đó, bất luận làm sao, bà cũng không thể để con gái làm chuyện điên rồ.
Mặt Lâm Tuệ hơi trắng bệch, cúi đầu nói: "Mẹ. Thật sự con không muốn làm gì cả."
Coi như bà ấy muốn làm gì đó, người kia sẽ chấp nhận sao?
Những người khác sẽ nói bọn họ thế nào?
Vương Thu Anh nhìn con gái không giống nói dối, lúc này mới hòa hoãn vẻ mặt: "Con đó, từ nhỏ tính tình thẳng thắn, mẹ chỉ sợ con cứ khăng khăng theo ý mình. Con còn trẻ, chờ thêm một hai năm, mẹ nhờ người ta tìm kiếm một người đàn ông tốt, đến thời điểm đó con như được sống lại lần nữa, những ngày tháng này cũng sẽ vượt qua được."
Mặt Lâm Tuệ càng trắng: "Mẹ, con không nghĩ sẽ tái giá."
"Phụ nữ sao lại không lập gia đình? Lẽ nào con dự định sống một mình cả đời sao?"
"Mẹ."
"Được được, mẹ không nói mẹ không nói."
Vương Thu Anh thấy sắc mặt con gái càng ngày càng khó coi, không thể làm gì khác hơn là câm miệng.
Dù sao hiện tại Đông Lâm còn nhỏ, qua một hai năm lại tìm cũng không muộn.
Mùa đông này đối với thôn dân của thôn Thất Lý mà nói chính là trò hay tiếp nối trò hay.
Hai người Phương Tiểu Quyên và Kiều Chấn Quân ly hôn chưa được mấy ngày, nhà họ Tống trong một đêm gió lớn bị người ta giội phân vào nhà.
Nhà họ Tống ngủ như chết, ngày hôm sau lên mới nhìn thấy màu vàng óng ánh, từng người suýt chút nữa đã phun hết cơm ăn từ đêm qua ra ngoài.
Bà cụ Tống tức giận đến suýt chút nữa qua đời tại chỗ.
Là ai thất đức như vậy, là ai gây khó dễ cho nhà họ Tống?
Sau một phen hỏi dò điều tra, cuối cùng thì manh mối đều dẫn về vợ của con trai cả bà cụ Tống —— vợ của Tống Kim Lai.
Trước đây vợ của Tống Kim Lai chạy đến chỗ Lâm Tuệ muốn bà ấy cáo trạng Kiều Tú Chi, dẫn đến bà ta bị mẹ chồng và chồng mình đánh, bà ta tức giận chạy về nhà mẹ đẻ tuyên truyền Lâm Tuệ còn nhớ chuyện cũ với Kiều Lão Nhị.
Chỉ là bà ta không nghĩ tới sự tình sẽ đã xảy ra thì không thể ngăn cản.
Thật ra lúc trước người cáo trạng Kiều Tú Chi căn bản không phải Lâm Tuệ, mà là vợ thứ hai của Tống Kim Lai, Trương Như Lan.
Hai người bọn họ xưa nay không hợp nhau, thường hay ở nhà ngầm đấu đá, ngày đó Trương Như Lan ở trong phòng nghe được những câu nói của bà nói với Đại Kiều, quay đầu lại liền cáo trạng Kiều Tú Chi.
Sau khi bà cụ Tống biết chân tướng, tức giận đến môi run rẩy: "Đúng là thứ báo hại gia đình, thằng lớn, đuổi nó về nhà mẹ đẻ đi, nhà họ Tống chúng ta không chấp nhận được con dâu như vậy."